Trọng Sinh Chi Hào Môn Sủng Phu

Chương 9

"Muốn tìm thì các người tự đi mà tìm." Người nhà cô ta như những con ma cà rồng, hút hết từng giọt máu của cô ta. Tại sao họ phải lên thành phố? Ở quê không tốt hơn sao? Tại sao lúc nào cũng đòi tiền cô ta? Bản thân họ không có tiền. Đúng vậy, tất cả đều do Đoạn Lê Cẩn, là hắn đưa đám ma cà rồng đó lên thành phố.

Tân Dao trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng thấy tâm trạng cô ta không tốt, cũng không ai dám làm phiền.

Trong nhà có chiếc thẻ cô ta giấu riêng, nên dù không muốn về cô ta cũng phải về một chuyến.

Nhà mới của Tân Dao ở trung tâm thành phố, một căn biệt thự có sân vườn và bể bơi. Khu vực này có vị trí tốt, môi trường tuyệt vời, dù nằm trong trung tâm nhưng không ồn ào, chỉ cần bước ra là có thể mua đồ. Những người sống ở đây đều là dân văn phòng với vài chục vạn tiền tiết kiệm.

Nhờ ở đây, ba cô ta quen được nhiều nhân viên văn phòng tài giỏi và tìm được một công việc tốt. Dù lương không đến mười ngàn một tháng, nhưng năm sáu ngàn đã đủ khiến ông hài lòng.

Năm nay vận xui đeo bám, mới xảy ra chuyện này.

Vay mượn bạn bè được ba vạn, đồng nghiệp hai vạn, tạm ứng lương ông chủ ba vạn, cộng thêm hai vạn cuối cùng trong nhà, tổng cộng được mười vạn. Nhưng những người còn lại không ai chịu cho mượn nữa.

Con trai lớn 22 tuổi, cả ngày cờ bạc lêu lổng, hưởng thụ vui vẻ bên ngoài, trong nhà thiếu tiền là người đầu tiên biến mất không dấu vết. Con gái út mới 12 tuổi, đang học lớp 7, tiền sinh hoạt của cô đến giờ cũng chưa được nhận.

Giờ phải làm sao đây? Không trả đủ tiền, thật sự phải ngồi tù sao?

"Nha đầu chết tiệt thật sự mặc kệ?"

Mẹ Tân tức giận nói: "Lo cái gì, con nhãi đó chia tay bạn trai rồi. Ông hỏi nó, chắc nó cũng không có lấy một xu."

Cô em gái đang gấp quần áo, cẩn thận xếp từng món vào vali, cười lạnh: "Mẹ à, mấy cái váy vóc túi xách của chị ấy đáng giá mấy vạn đấy. Hay mẹ thử đem đi hỏi cửa hàng, bán rẻ cho họ. Còn dây chuyền, trang sức của chị ấy cũng ở trong phòng mà."

Mẹ Tân đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi, sao mẹ không nghĩ ra nhỉ.” Hồi đó bà ta nhận được một gói hàng, tò mò mở ra thì thấy bên trong là một chiếc vòng cổ. Trời ơi, sáng lấp lánh đẹp đến mức không dám tin vào mắt mình. Nhìn nhãn giá, bà ta hít vào một hơi thật sâu – ba vạn tệ!

Bà ta muốn Tân Dao cho bà ta đeo thử, nhưng Tân Dao tiếc không chịu đưa, còn cất kỹ trong ngăn kéo có khóa. Những thứ khác chưa kể, chỉ riêng mấy cái túi xách cũng đáng giá mấy vạn tệ rồi.

Nghĩ đến đây, mẹ Tân hùng hổ đi vào bếp, lúc bước ra thì trên tay đã cầm theo một con dao thái rau. Bà ta bảo ba Tân phá khóa, mất một hồi lâu mới mở được. Trong ngăn kéo là dây chuyền ngọc trai, nhẫn kim cương, vòng tay bằng vàng nguyên chất. Ba người nhìn mà mắt sáng như sao. Trời đất ơi, bạn trai hồi trước rốt cuộc tặng nó bao nhiêu thứ vậy? Những thứ này phải đáng giá cả gia tài!

Không trách nó không muốn họ bước vào phòng nó. Nhìn xem trong tủ quần áo, cái nào không phải váy lụa tơ tằm? Đôi giày nào không tinh xảo? Còn mỹ phẩm trên bàn trang điểm, thứ nào không phải hàng mà ngôi sao quảng cáo trên TV?

“Lão Tân, ông nói thử xem, bán hết chỗ này thì được bao nhiêu tiền?” Mẹ Tân nâng niu một sợi dây chuyền ngọc trai được chế tác tinh xảo, từng hạt ngọc dưới ánh mặt trời lấp lánh như đang phát sáng, nhìn kỹ còn thấy trên mỗi hạt đều khắc hình hoa sen!

Ba Tân giơ tay ra hiệu một con số, mẹ Tân đoán: “Năm ngàn?”

Ông ta lắc đầu. Bà ta đoán tiếp: “Năm vạn?”

Lần này ông ta gật đầu, trong mắt ánh lên sự tham lam. Không thèm bàn bạc với vợ, ông ta nhét hết số trang sức trong ngăn kéo vào túi quần, chỉ nói một câu: “Chúng ta không phải định chuyển nhà sao? Dù sao con bé cũng không quan tâm chúng ta, bà đem quần áo, giày dép, túi xách của nó đi bán. Có tiền rồi thì ra ngoài thuê nhà.”

“Ừ, được.”

Ba mẹ Tân mang hết đồ của Tân Dao rời khỏi biệt thự. Cô con gái út thì tự ý cầm chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà chị gái mua lúc đi du lịch để mang sang nhà bạn.

Chiếc túi được làm thủ công, mắt con công trên đó được đính đá quý màu xanh lam tinh xảo. Khi bạn cô ta tới chơi đã rất thích chiếc túi này và ngỏ ý mua lại, nhưng vì sợ chị mắng nên cô ta chưa dám bán.

Một gia đình như thế nào thì sẽ tạo ra những đứa con như thế ấy, không thể không liên quan đến ba mẹ. Sau khi ba Tân trả hết nợ, mẹ Tân vui vẻ ôm một túi nhỏ đồ đạc trở về. Ngay cả cô con gái út cũng có hơn hai ngàn tệ trong túi. Cả nhà sắp xếp đồ đạc, những thứ đáng giá trong biệt thự đều bị mang đi hết.

Nói rời khỏi biệt thự thì họ cũng tiếc thật, giá mà ngày xưa để bạn trai của con bé viết tên họ lên giấy tờ thì tốt rồi.

Mẹ Tân lo lắng hỏi: “Lão Tân, chúng ta sẽ ở đâu?”

“Dăm ba hôm nữa ở tạm khách sạn, sau đó tìm được nhà thì dọn ra. Với lại, nếu con bé chết tiệt kia quay về thấy chúng ta mang hết đồ đi, chắc chắn sẽ nổi giận tìm chúng ta gây chuyện. Dạo này đừng liên lạc với nó. Chờ mọi chuyện ổn định rồi tính.”

Ba Tân không định nói gì với con trai cả và cô con gái thứ hai. Hai người đó là những kẻ tiêu tiền như nước, nhà họ bây giờ không gánh nổi nữa. Tân Dao không còn tiền thì kiểu gì cũng sẽ tìm cách quay lại với Đoạn Lê Cẩn.

“Ừ, cứ thế đi.”

Khi Tân Dao trở về nhà, cả căn nhà bừa bộn như bãi chiến trường. Nếu không phải cô ta hiểu rõ ba mẹ mình, có lẽ cô ta đã nghĩ nhà bị trộm. Tân Dao cười lạnh, cho dù lục tung cả căn nhà thì cũng không tìm thấy được một xu đâu. Nhưng kết quả, cửa phòng cô ta bị phá khóa, ngăn kéo bị mở tung. Tân Dao tức giận đến suýt ngất, không thể ngờ rằng họ lại dám lấy hết mọi thứ của cô ta!

Gọi điện cho ba mẹ thì chỉ nghe giọng nói tự động: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Hoảng hốt, cô kéo bàn trang điểm ra, may mắn thay, thẻ ngân hàng của cô ta vẫn được dán bằng băng dính phía sau. Người khác vô tình thì đừng trách cô ta bất nghĩa!

Tại khu chợ nhộn nhịp, những tòa nhà mang phong cách Scotland sừng sững dọc theo đường phố. Ở trung tâm khu thương mại là một đài phun nước có hình nàng tiên cá khổng lồ. Người lớn thì trông trẻ, còn bọn trẻ con nô đùa quanh mép hồ.

Đoạn Lê Cẩn đang lựa quần áo trong một cửa hàng. Chiếc này màu vàng quá, mặc lên người A Chú sẽ hơi nữ tính. Còn chiếc màu hồng này, đàn ông có ai mặc áo màu hồng không? (Tác giả: Có chứ! Là do mắt nhìn của anh hạn hẹp thôi.) Đoạn Lê Cẩn tiếp tục chọn, vẫn cảm thấy khí chất không hợp.

Trình Gia Chú thì không mấy quan tâm đến chuyện mua quần áo. Hầu hết trang phục trong nhà họ Trình đều có tông màu tối, những bộ mặc đi dự tiệc thì toàn là vest, ngay cả đồ ở nhà cũng chủ yếu là vest. Nhưng cậu thích cái cảm giác được Đoạn Lê Cẩn chọn quần áo cho mình.

Với địa vị của hai nhà, thật ra họ không cần tự ra ngoài mua đồ. Chỉ cần nói một tiếng, quản gia sẽ chuẩn bị đầy đủ.

“A Chú, cậu thấy chiếc áo màu xanh đậm này thế nào? Còn chiếc áo phông trắng này nữa.” Chiếc xanh đậm tôn lên làn da của cậu, còn chiếc trắng thì trông sáng sủa. Được rồi, mua hai cái áo này. Hình như còn quần phối cùng nhỉ? Mua hết hôm nay đi.

“Đẹp lắm.” Đồ mà A Cẩn chọn đương nhiên là đẹp nhất, hợp nhất.

“Vài ngày nữa, ông nội sẽ cử một quản gia đến đây. Đến lúc đó, mấy thứ lặt vặt không cần chúng ta tự mua nữa.”

“Nếu chúng ta có thể tự mua thì cứ tự đi cùng nhau đi. Cái gì cũng để quản gia lo liệu thì không tốt đâu.” Có một số thiếu gia ăn thì ngồi sẵn, mặc thì có người mang tới, sống như phế nhân. Một khi trường học yêu cầu phải ở ký túc xá, họ chẳng biết làm gì cả.

Cậu và A Cẩn thì khá hơn một chút, vì không được ba mẹ quan tâm nên phần lớn đều tự mình làm. Ít nhất là họ biết mặc quần áo, đôi khi cậu còn tự nấu ăn nữa.

“Chỉ cần cậu thích là được.” Đoạn Lê Cẩn chọn thêm một đống quần áo, quần dài, cả đồ lót. Tiện thể, hắn lén mua một bộ đồ ngủ lông mềm mại đáng yêu cho Trình Gia Chú. Ông nội nói loại đồ ngủ này lông mềm thoải mái, mặc ngủ rất ấm áp.

Cậu ấy thích là được rồi? Trình Gia Chú ánh mắt lóe lên tia sáng, tâm trạng vui mừng gấp bội, không kìm được nói ra suy nghĩ đã ấp ủ từ lâu: “A Cẩn, vậy chúng ta có thể không cần bảo mẫu nữa, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, được không?”

Đoạn Lê Cẩn nghĩ mình nợ Trình Gia Chú quá nhiều, ngay cả mạng sống cũng là của cậu. Vì vậy, bất kể Trình Gia Chú đưa ra lý do gì, hắn đều đồng ý. Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Trình Gia Chú, hắn mỉm cười bước đến xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Được, chúng ta không cần bảo mẫu, cũng không cần quản gia, trong nhà chỉ cần hai người chúng ta.”

Nấu ăn, hắn có thể học, để sau này tránh bị bảo mẫu hại ngầm mà không biết.

Trình Gia Chú vui vẻ nói: “Vậy hôm nay để họ nghỉ việc đi. Tôi biết nấu ăn, biết giặt đồ, nên để tôi làm là được.”

“Được, chờ đã, sao cậu biết làm những việc đó?” Chẳng lẽ nhà họ Trình lại đối xử tệ bạc với Trình Gia Chú như vậy sao?

Thật ra, Đoạn Lê Cẩn đã hiểu lầm. Nhà họ Trình dù gì cũng là một đại gia tộc, đầu bếp cố định cũng có vài người, nói chi đến nữ giúp việc, không phải mười mấy thì cũng vài chục người, làm gì đến lượt Trình Gia Chú phải làm mấy việc đó. Nếu thật sự để nhị thiếu gia của họ làm những việc này, nhà họ Trình chắc chắn sẽ mất hết thể diện, bị truyền thông cười nhạo đến chết.

Trình Gia Chú biết làm những việc này là do thời trung học cậu ở nội trú một thời gian. Đoạn Lê Cẩn cái gì cũng không biết làm, nên cậu mới đi học, nghĩ rằng sau này hai người sống chung, Đoạn Lê Cẩn không cần làm gì, cậu làm là được.

“Là tôi học hồi trung học.”

“Không không, cậu không cần làm những việc đó, để tôi làm cho.” Với dáng vóc nhỏ nhắn của cậu, lỡ mệt thì không hay. Tối muộn, hắn biết đi đâu tìm bác sĩ cho cậu đây? Bác sĩ Triệu của nhà họ lại ở tận khu Nam thành phố, đến biệt thự cũng phải mất hai tiếng.

“Nhưng A Cẩn không biết làm mà.” Trình Gia Chú chớp chớp mắt, hàng mi như chiếc quạt khẽ rung động.

“Tôi có thể học mà, cậu học được thì tôi cũng học được.”

“Được thôi, vậy chúng ta cùng làm.”

Hai người hoàn toàn phớt lờ hai nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh. Cách họ tương tác khiến hai cô gái đỏ mặt, kích động đến mức suýt nhảy lên.

Sau khi Đoạn Lê Cẩn thanh toán xong, đi trước dẫn đường, Trình Gia Chú nghĩ họ đã là người yêu, vậy có thể nắm tay A Cẩn không? Tim cậu đập thình thịch như nai con, mạnh dạn bước lên nắm lấy tay Đoạn Lê Cẩn. Cảm nhận được bàn tay mình được siết chặt, Trình Gia Chú hạnh phúc đến mức nở nụ cười rạng rỡ, mắt híp lại thành một đường cong.

Hai nữ nhân viên phục vụ hét lên kích động, ôm lấy bức ảnh vừa chụp lén được và gửi vào nhóm hủ nữ.

"Ngụy Vô Tiện là chủ nhân của tôi": Vừa nãy tôi thấy hai anh đẹp trai, họ chắc chắn là người yêu, công rất cưng thụ (đính kèm ảnh).

"Một khi bước vào hố hủ sâu như biển": Trời ơi, thụ thật sự rất đẹp, công thật có phúc (kèm sticker “Tại sao tôi không có được?”).

"Người lớn nhà tôi thật công": Họ đúng là đôi tài sắc vẹn toàn, không chấp nhận phản bác.

"Buông thụ ra để tôi tới": Họ đang ở đâu? Tôi phải đến chờ, xin hãy làm chói mắt tôi, hãy rải cẩu lương không giới hạn!

Nhóm hủ nữ có làm náo loạn thế nào, Đoạn Lê Cẩn và Trình Gia Chú cũng không hề hay biết.