Vạn Nhân Mê Luôn Bị Cường Đoạt Cưỡng Chế

Chương 8

“Hơn nữa, sư phụ và đại sư huynh còn che chở nàng như vậy. Ngươi nói xem, có phải nàng đã dùng yêu pháp gì mê hoặc bọn họ hay không? Ta thấy nàng từ mặt mũi đến dáng vẻ đều toát ra yêu khí.”

Nàng cuộn mình lại càng chặt hơn một chút. Chỉ cần có liên quan đến nàng, thanh âm dường như sẽ trở nên vang dội, rõ ràng từng tiếng. Còn những chuyện chẳng liên quan, âm thanh nghe vào tai lại mơ hồ lẫn lộn.

Những ngày qua, mỗi tối trước khi đi ngủ, nàng đều phải nghe những lời phỉ báng từ các sư huynh truyền tới.

Hôm qua, bọn họ nói nàng mềm yếu như cọng cỏ, luyện kiếm chẳng ra thể thống gì, động tác thì õng ẹo lố bịch.

Vì thế nàng đã quay về phòng, đứng trước gương đồng, chuyên tâm múa mấy đường kiếm. Sự thật chứng minh, tuy nàng không ngưng tụ được kiếm khí, nhưng động tác lại vô cùng chuẩn mực. Cái gọi là “õng ẹo” chẳng qua chỉ là vu oan bôi nhọ.

Nàng lười tranh luận, ném kiếm sang một bên, chui vào góc giường ngủ thϊếp đi.

Hôm nay, những lời xỉa xói lại nhắm vào diện mạo của nàng.

“Ngươi nhìn xem, nàng suốt ngày trang điểm đậm chát, làm bầu không khí của cả tông môn bị nàng làm ô uế!”

Nàng không hề tô son điểm phấn. Chỉ là vẻ ngoài của nàng trời sinh đã chẳng giống người tu hành chính đạo, có lẽ bởi trong thân thể từng dung hợp loại cây yêu tà. Thế nên càng lớn lên, ngũ quan nàng càng thêm tinh tế sắc sảo, làn da càng trắng đến dọa người, đôi môi hồng hào như nhuốm máu.

Nếu không khoác trên người y phục đệ tử Kiếm Tông, e rằng chẳng ai nhận ra nàng là một tu sĩ chính đạo.

Nàng càng giống tà vật từ Ma vực lẻn ra.

“Được rồi, ngủ sớm một chút đi.” Tam sư huynh lười biếng lên tiếng:

“Có bất mãn gì thì tìm nàng mà nói thẳng, mỗi tối đều lôi ra lải nhải một chuyện, phiền chết đi được.”

——

Hôm nay, nắng gắt như muốn thiêu đốt, chiếu tới mức nàng gần như không mở nổi mắt. Những sợi xúc tu hóa thành tóc vương vãi trên mặt đất, từng đám từng đám quấn lại với nhau.

“Hôm nay cái phế vật kia lại không thèm tới luyện tập buổi sáng!” Giọng ngũ sư huynh đầy khinh miệt:

“Bảo sao mười năm rồi cũng chưa Trúc Cơ. Thiên phú kém đã đành, còn lười chảy thây.”

Nàng cố gắng trở mình, xúc tu mềm mại quấn quýt, thật sự không muốn nghe những lời ấy nữa.

Nhưng những câu nói có liên quan đến nàng, tựa như bị dán phù khuếch đại âm thanh, vang dội mãi không thôi trong đầu.

“Đã biết nàng là phế vật rồi, còn lôi ra oán trách làm gì?” Lại là giọng tam sư huynh, ngữ điệu lười nhác như thể cả người chẳng có xương, nói chuyện cũng uể oải giống hệt tính tình hắn.

“Nghĩ tới việc có cùng sư môn với cái phế vật đó, ta đã muốn buồn nôn rồi.”

… Ồn ào quá…

Nàng mím chặt môi, mạnh mẽ thu xúc tu lại thành hai chân người, y phục trên người cũng vì động tác ấy mà hóa thành đống tơ lụa rơi đầy đất.

Nàng trần trụi ngồi dậy trên giường.

Trước ngực trĩu nặng khiến nàng thở cũng khó khăn.

Nàng cầm lấy một dải vải buộc ngực, quấn thật chặt mấy vòng quanh người, rồi khoác lên mình bộ y phục đệ tử Kiếm Tông.

Kiếm Tông xưa nay không nhận nữ đệ tử, nên phục sức đều dựa theo dáng người nam tử mà may đo. Có đệ tử tạp vụ giúp nàng sửa phần eo cho nhỏ bớt, nhưng ống tay áo đối với nàng vẫn còn quá rộng.

Nàng thở ra một hơi nặng nề.

Thật phiền phức.

Trong Kiếm Tông, nàng không thể để lộ ra xúc tu, mà ép mình giam hãm dưới lớp vỏ bọc này khiến nàng chán ghét vô cùng.

Nàng cầm thanh kiếm do sư phụ trao cho, cẩn thận nạm một khối linh ngọc vào bên trong, rồi thử vận dụng ngự kiếm thuật, bay thẳng tới Diễn Võ Đường.

Đỉnh đầu nàng đội một tấm màn che trắng muốt, dưới ánh nắng gay gắt, cảm giác như cả người sắp bị thiêu đốt đến chảy ra.

Nàng càng thích trốn trong những góc mát râm, giống hệt một cây nấm nhỏ len lén sống trong bóng tối…