Hệ Thống Muốn Ta Tranh Đoạt Nam Chính

Quyển 1 - Chương 1.2: Tướng quân x khuê nữ chạy nạn

Do mình bí ý tưởng nên sẽ dời quyển 1 sang phần sau ạ

Quyển 1 - Chương 1

"Tiểu cô nương! Chạy mau! Đừng ở lại đây... mạng sống là quan trọng nhất." Một giọng nói vội vã truyền đến bên tai, ông lão bước chân loạng choạng, thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại. Tiếng vải thô cọ xát vang lên bên tai, cào xé màng nhĩ như một bản án tử hình.

Tô Vãn xoay người nhìn lại phía sau, chỉ thấy một ông già lưng gù vội vã chạy với một tay nải rách nát.

Bốn bề cát bụi xoáy lên mờ mịt. Nhìn lên trước mắt chính là kinh đô đông đúc, phồn hoa. Nhưng trong lòng dường như lại dâng lên nỗi thê lương, chua xót. Tự hỏi những quý nhân ở đó có từng biết đến nỗi đau phải chạy trốn qua biên giới hay chưa?

Hàng vạn ngôi nhà sụp đổ trên đường, toàn bộ thành trì đều chìm trong tan hoang, đổ nát.

Những người xung quanh đều giống như ông già khi nãy. Tay ôm túi đồ, khuôn mặt không chút huyết sắc, vội vã chạy về hướng Đông Nam. Họ gầy trơ xương, má hóp, mắt lồi, bộ quần áo làm từ vải lanh rẻ tiền trông như một tấm giẻ rách.

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây...”

Tô Vãn nhìn người con gái bên cạnh đang ôm chặt cô, mất một lúc người đó mới nhìn lại. Người này khác với những người tị nạn hốc hác vừa rồi. Tuy gầy nhưng không đến mức nhợt nhạt, xanh xao.

Cô nhìn sơ qua tình hình hiện tại, sau đó quyết định nắm lấy cổ tay người đó, chạy theo hướng dòng người.

Nhưng chưa chạy được hai bước, cô đã cảm thấy chân tay như sắp rời ra, hoa mắt chóng mặt, l*иg ngực đau nhức, căng cứng.

"Ôi tiểu thư, xin người đừng chạy, thân thể của người sao có thể chịu được...”

Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt, cảm giác l*иg ngực như bị bóp nghẹt khiến cô không nói được gì, cô chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay lên che gió và cát. Hàng mi cong cụp xuống. Cô thầm nghĩ rằng sức khỏe của cơ thể này chắc không thể đi xa.

Không chút do dự, sau vài giây trầm tư cô lập tức quay người lại, nhìn xung quanh rồi bước vào một căn nhà vải khá gần nhưng cũng khá xa và kín đáo. Không gian trong nhà chật hẹp. Cô khó khăn bước qua đống vải vụn lộn xộn trên đất, sau đó dựa lưng vào bức tường, từ từ ngồi xuống đất.

Mỗi động tác đều cực kỳ chậm rãi, bởi chỉ cần cử động mạnh hơn một chút, thân thể suy nhược này của cô liền có thể cảm nhận được sự tê dại chậm rãi truyền đến tứ chi.

Với cô, điều quan trọng bây giờ chính là tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

Sắc mặt cô tái nhợt, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nói: "Ta không thể rời đi. Nếu ngươi muốn rời đi thì cứ rời đi trước."