Cần biết rằng, việc giới thiệu hình dạng thú của mình hoặc thể hiện hình dạng thú với một giống cái được coi là một hành vi cầu hôn.
Nhưng Dương Thần Nguyệt không biết, cô chỉ lặp lại cái tên này một lần nữa: "Bạch Hiên, nghe hay thật, rất hợp với khí chất của anh."
Bình thường không thấy tên mình hay ho gì nhưng lúc này, hai chữ Bạch Hiên được thốt ra từ miệng của giống cái nhỏ bé này lại khiến anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn khiến anh nảy sinh ý định muốn nghe tên mình mãi từ chính đôi môi này.
Còn muốn nói gì đó, trước mặt Dương Thần Nguyệt đã xuất hiện một chiếc quang não hoàn toàn mới, chính là do Triêu Từ đưa tới.
"Đây là quang não mà mọi người đều được trang bị, cô có thể hỏi nó bất kỳ kiến thức hoặc câu hỏi nào mà cô muốn học."
"Oa! Thật tuyệt! Cho tôi sao? Cảm ơn!" Dương Thần Nguyệt rất ngạc nhiên, đây hẳn là tương đương với điện thoại trên trái đất, thông minh và tiện lợi hơn nhiều.
"Tôi sẽ đeo giúp cô." Triêu Từ nói rồi thành kính nắm lấy tay Dương Thần Nguyệt, nhẹ nhàng đeo quang não vào cổ tay trái của cô, che đi vết đỏ do Bạch Hiên ấn ra.
Ngay khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, Triêu Từ biết rằng mình đã hoàn toàn chìm đắm, một lời cảm ơn nhẹ nhàng của cô đã đủ khiến trái tim y dấy lên ngàn con sóng.
"Vậy vị bác sĩ đẹp trai này tên gì nhỉ?" Biết rằng họ sẽ không làm hại mình, Dương Thần Nguyệt ngày càng táo bạo, thậm chí còn trêu chọc Triêu Từ.
Cô có thấy mình đẹp không? Triêu Từ thở hơi gấp nhưng rồi y lại nghĩ đến tên của mình, không biết cô có chê không? "Tôi tên là Triêu Từ."
Y vốn định nói thêm gì đó nhưng nhìn Dương Thần Nguyệt lẩm nhẩm hai chữ Triêu Từ, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, y căng thẳng như một tử tù đang chờ tuyên án.
"Triêu Từ, Triêu Từ Bạch Đế thái vân gian (*), là một câu thơ tôi rất thích." Dương Thần Nguyệt nở một nụ cười tươi với Triêu Từ: "Tên của anh hay thật, đặc biệt có chất thơ, rất phù hợp với tính cách dịu dàng như ngọc của anh."
(*) Đây là một câu thơ trong bài thơ Há Giang Lăng của Lý Bạch.
Triêu Từ bị nụ cười của Dương Thần Nguyệt làm cho mê mẩn, cô giống cái nhỏ bé này làm sao có thể khiến y vừa thích cô lại càng thích hơn được chứ.
Cô thực sự không để ý đến tên của mình, thậm chí còn có thể nói ra những lời thích thú như vậy.
"Cô không hiểu thật hay giả vờ không hiểu ý nghĩa tên của tôi, Triêu Từ, chiêu thư, tôi sinh ra là để có thể chiêu dụ em gái!"
(*) Hai từ này có phát âm giống nhau.
"Hả?" Dương Thần Nguyệt ngẩn ra một lúc, rồi lại nghĩ đến cái tên thời thơ ấu của mình - Chiêu Đệ, chắc hẳn bố mẹ mình đã bỏ rơi mình vì mình không thể chiêu dụ được em trai.
Hóa ra đây là một thế giới coi trọng con trai hơn con gái, hóa ra còn có người giống mình.
"Tên chỉ là một cách gọi thôi, gọi thế nào cũng không sao, quan trọng là con người đó." Trước đây, cô cũng rất ghét cái tên Chiêu Đệ này, cô nhớ rằng năm đó ông viện trưởng đã an ủi mình như vậy, lúc đó cô đã vui lắm.
Nhưng sau đó, khi nạn bắt nạt học đường xuất hiện, cái tên Chiêu Đệ này càng ngày càng bị cô ghét bỏ, cô cũng đổi tên thành Dương Thần Nguyệt.
Cô không thể áp đặt nỗi đau mà mình đã phải chịu đựng lên người khác. Chắc chắn cô sẽ không chê tên Triêu Từ, hơn nữa, Triêu Từ Bạch Đế thái vân gian, nghe hay biết bao.
Nghe lời an ủi của Dương Thần Nguyệt, mắt Triêu Từ sáng lên: "Cảm ơn cô, đây là lần đầu tiên có giống cái đánh giá tên của tôi như vậy."
"Bác sĩ Triêu, anh rất tốt, đừng tự ti, đừng vì một cái tên mà phủ nhận bản thân mình, người thực sự hiểu anh sẽ không ghét bỏ anh chỉ vì cái tên, nếu ghét bỏ anh vì cái tên thì chắc chắn không phải là người tốt."
Nghe họ nói chuyện rôm rả, có vẻ như sẽ nói chuyện đến tận trời đất sụp đổ.