Cô ấy dừng một chút, chuyển sang chủ đề mới: “Vốn dĩ chuyện này mình định đợi Khuynh Tử đến rồi hỏi cậu ấy, không ngờ hôm nay cậu ấy xin nghỉ, cậu ấy không khỏe mình cũng ngại làm phiền, vừa hay cậu ở đây, mình nghĩ hay là hỏi cậu luôn vậy.”
Giáo viên phụ trách môn học này vừa hay đi vào.
Ngu Khương ra hiệu cho cô ấy đợi một lát, đi lên nói với giáo viên chuyện Chử Khuynh Tử xin nghỉ, rồi quay lại tiếp tục chủ đề: “Được, cậu hỏi đi.”
Vẻ mặt Vương Dương Nam nhất thời có chút dữ tợn: “Mình và Trình Nghiên cũng định chuyển ra ngoài ở, hai đàn em khóa dưới được xếp vào học kỳ này, đứa nào cũng giỏi hành hạ người khác, cậu biết tối qua lúc nửa đêm mình dậy uống nước, suýt chút nữa uống phải cái gì trong cốc không?”
Ngu Khương theo bản năng muốn nói là gián, nhưng nghĩ đến việc cô ấy nhấn mạnh sự tồn tại của đàn em, vậy đáp án chắc chắn có liên quan đến người.
Cô thật sự không nghĩ ra được, thành thật lắc đầu.
Trình Nghiên ngồi bên cạnh đang lấy mì ăn liền làm bữa sáng hiển nhiên biết chân tướng tiếp theo sẽ sốc đến mức nào, nghe đến đây, lặng lẽ đặt nửa gói mì còn lại xuống.
Vương Dương Nam nức nở từng chữ: “Bên trong nhét một đôi tất thối hoắc mà cô ta đã đi cả ngày còn chưa kịp giặt! Lúc đầu tớ hoàn toàn không biết, trực tiếp đổ nước ấm vào, lúc sắp uống mới ngửi thấy mùi, cậu không biết tớ sợ đến mức nào đâu! Chỉ một chút nữa thôi, tớ đã uống nước ngâm tất có mùi chân rồi!”
Ngu Khương
Vương Dương Nam đang lúc kích động, tố cáo cô nàng đàn em khóa dưới kia, dù sự nghi ngờ của Ngu Khương chỉ viết trong mắt, cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy chủ động kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Tối qua cô ta say khướt mới về, lúc vào cửa tớ đã lên giường rồi, chắc là lúc đó đã cởi tất ra nhét vào, mặc kệ là cô ta vô tình hay cố ý, ký túc xá này tớ thật sự không ở nổi nữa, cậu biết tối qua lúc tớ suýt sụp đổ điều đầu tiên tớ nghĩ đến là gì không?"
Cô ấy ấm ức khóc huhu hai tiếng: “Nếu như cậu và Khuynh Tử không chuyển ra ngoài thì tốt rồi, vậy tớ cũng sẽ không phải chịu ấm ức như thế này.”
Vừa khóc xong, chuông vào học vang lên.
Vương Dương Nam thu lại biểu cảm, nhanh chóng đưa ra vấn đề mình muốn tìm hiểu: “Trong số những người bạn mà tớ quen, chỉ có cậu và Khuynh Tử là thuê nhà ở ngoài, nên tớ chỉ có thể đến hỏi hai cậu, căn hộ mà hai cậu thuê ấy, mỗi tháng cộng cả tiền điện nước thì một người phải trả bao nhiêu? Nếu giá cả phù hợp, tớ và Trình Nghiên cũng định thuê một căn trong khu nhà của các cậu.”
Giáo viên trên bục giảng mở file PPT bài giảng.
Ngu Khương một lòng hai việc, vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa hạ thấp giọng trả lời Vương Dương Nam.
“Xin lỗi cậu nha, vấn đề này tớ không trả lời cậu ngay được, cậu còn có gì cần tìm hiểu nữa không, hay là cậu liệt kê danh sách rồi gửi Wechat cho tớ, lát nữa tớ về, sẽ hỏi Khuynh Tử giúp cậu rồi trả lời cậu sau.”
Vương Dương Nam theo bản năng hỏi: “Hả? Hai cậu không phải ở cùng nhau à? Sao cậu lại không biết tiền thuê nhà là bao nhiêu?”
Giây tiếp theo, cô ấy chợt hiểu ra: “À! Mấy khoản này đều là Khuynh Tử trả đúng không? Huhu thật hâm mộ cậu, bao giờ tớ mới có được một cô bạn thân giàu có như vậy đây huhu.”
Cô ấy nói những lời này, giọng điệu mang theo sự ngưỡng mộ đơn thuần, không phải kiểu châm chọc chua ngoa.