[ Vô danh biếи ŧɦái: (Ảnh chụp màn hình lựa chọn các mẫu còng tay lông xù gợi cảm trên Taobao.jpg)]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Vợ thích màu nào? Màu trắng? Màu hồng? Màu đen? Hay là màu da báo gợi cảm này?]
Hiển nhiên, tốc độ gõ chữ của Ngu Khương vẫn chưa đủ nhanh.
Điều này đã cho Vô danh biếи ŧɦái cơ hội đυ.c nước béo cò.
Nhìn giao diện tin nhắn màu xanh lá cây bị trả lời một cách lung tung, Ngu Khương tức đến bật cười.
Đây là cái gì?
Đàn gảy tai trâu sao?
Cô từ từ thở ra một hơi uất nghẹn trong lòng, bất lực gõ xuống một câu cuối cùng không chút cảm xúc.
[ Rốt cuộc mày thích tao ở điểm nào? Tao sửa không được sao?]
Vô danh biếи ŧɦái lần này ngược lại trả lời rất thành thật.
Chỉ là nội dung trả lời, lại khiến người ta tối sầm mặt mày.
[ Vô danh biếи ŧɦái: Thích vợ không thích ta, vợ có thể sửa được không?]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Cũng thích vợ mắng ta chỉ gõ chữ không gửi tin nhắn thoại, vợ cũng có thể sửa được không?]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Còn thích vợ không nhận tiền của ta, điểm này quan trọng nhất, vợ có thể sửa cái này trước được không?]
Ngu Khương từ bỏ việc tiếp tục lý luận với ả ta.
Vốn định đợi sau khi lên lớp mới đeo tai nghe vào, bây giờ chỉ đành phải lấy ra đeo trước.
Tai nghe được nhét vào tai phải, bề mặt lạnh lẽo mang đến cho vành tai mềm mại một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiệt độ thấp.
Ngu Khương bị nó làm cho lạnh cóng, chậm chạp phản ứng lại.
Giống như bị túm lấy cổ áo sau rồi không ngừng đổ nước đá vào trong áo, cô cảm thấy sống lưng mình đang dần trở nên cứng đờ, lạnh lẽo.
Động tác gõ chữ, mỗi một cái đều mang theo run rẩy không rõ ràng.
[ Đồ ở đâu ra?]
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Vô danh biếи ŧɦái lại hiểu.
Ả ta đầu tiên gửi một icon cún con thè lưỡi đáng yêu.
[ Vô danh biếи ŧɦái: Huhu không ngờ vẫn bị vợ phát hiện rồi, được rồi, ta thừa nhận, chiếc áσ ɭóŧ này là ta mới mua hôm qua. (cún con thành thật.jpg)]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Nghĩ đến việc sở hữu cùng một món đồ với vợ, ta liền hít lấy hít để. (mặt đỏ ửng.jpg)]
[ Vô danh biếи ŧɦái: Chỉ tiếc là không có mùi của vợ huhu, muốn ngửi mùi đồ vợ mặc qua, nhất định rất thơm~]
Thấy vậy, Ngu Khương hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô không hoàn toàn tin tưởng, cố gắng đè nén cảm giác quỷ dị trong lòng, trượt màn hình lên xem lại bức ảnh chụp đồ lót kia.
Đang định ấn mở, nhớ ra mình đang ở nơi công cộng, cô vội tắt màn hình, nhanh chóng đi vào nhà ăn tìm một chỗ trống ở góc khuất nhất.
Sau khi đảm bảo hành vi của mình sẽ không bị người thứ hai nhìn thấy, Ngu Khương tiếp tục động tác chưa hoàn thành lúc nãy.
Trong ảnh là một chiếc áσ ɭóŧ nữ màu trắng be.
Đây là món đồ cô mua vào cuối học kỳ trước.
Nói đúng hơn, là do Chử Khuynh Tử trả tiền.
Ban đầu là cô đi cùng Chử Khuynh Tử để mua đồ lót, không nhớ rõ cụ thể diễn biến như thế nào, cuối cùng lại thành Chử Khuynh Tử chọn giúp cô.
Ngu Khương không cưỡng lại được sự nài nỉ của đối phương, đành phải chọn chiếc áo có đính nơ này trong số ba chiếc áσ ɭóŧ mà nàng chọn.
Vì giá của chiếc áσ ɭóŧ này quá đắt, Ngu Khương sau khi mang về, còn cẩn thận so sánh nó với những chiếc áo trong tủ quần áo.
Kết quả so sánh như thế nào không cần nói rõ, có một điểm chắc chắn không thể nghi ngờ——