Dì chủ quán thuần thục đổ bột, vừa dàn đều, vừa hỏi han ân cần: “Vẫn như cũ, một phần có hành, một phần không hành đúng không?”
Ngu Khương bị hỏi đến ngây người, nhất thời quên mất Chử Khuynh Tử không có ở đây, bất giác đáp: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”
Người phụ nữ cười ha hả nói chuyện với cô: “Bình thường hai đứa không phải đều đi cùng nhau sao, hôm nay sao chỉ có mình cháu, con bé kia đi mua đồ khác rồi à?”
Biểu cảm của Ngu Khương cứng đờ, vội vàng muốn ngăn cản động tác tiếp theo của dì ấy.
Tiếc là miệng lưỡi chậm một bước, chỉ đành trơ mắt nhìn những cọng hành lá xanh mướt, phủ kín mặt bánh vàng ruộm.
Ngu Khương đột nhiên mất hết khẩu vị: “Dì ơi, hôm nay chỉ lấy một phần này thôi ạ, cảm ơn dì.”
Vừa lấy điện thoại ra, một tin nhắn Wechat mới vừa hay xuất hiện.
Nhìn rõ người gửi tin nhắn là ai, sắc mặt Ngu Khương cứng đờ.
Rõ ràng biết nội dung tin nhắn chỉ có mình cô nhìn thấy, nhưng cô vẫn hoảng sợ căng thẳng che màn hình lại, đưa mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai đang nhìn mình, rồi giả vờ bình tĩnh lướt qua như không có chuyện gì xảy ra, quét mã thanh toán.
Làm xong những việc này, Ngu Khương không kịp mở tin nhắn chưa đọc ra, trực tiếp nhét “củ khoai lang nóng bỏng tay” này trở lại túi.
Nếu là bình thường, cách xử lý lạnh lùng như vậy, quả thực có thể bỏ qua những tin nhắn quấy rối của người đó.
Nhưng hôm nay tình hình có khác.
Để có thể kịp thời nhận được tin nhắn của Chử Khuynh Tử, Ngu Khương vừa ra khỏi cửa, đã đặc biệt tắt chế độ im lặng.
Hành động có chủ đích này, còn chưa kịp chăm sóc cho cô bạn cùng phòng đang ốm, đã trở thành công cụ giúp tên biếи ŧɦái kia quấy rối mình.
Dì bán bánh kếp tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, có phải có bạn đang tìm cháu không, điện thoại của cháu cứ reo mãi.”
Ngu Khương da mặt mỏng, bị nói đến mức ngượng ngùng, vành tai ửng đỏ cảm ơn, đội ánh mắt khác nhau của những người phía sau, luống cuống tay chân lùi sang một bên lấy điện thoại ra xử lý.
Chưa đầy ba phút, đối phương đã không biết mệt mỏi gửi liên tiếp mấy chục tin nhắn.
Vô danh biếи ŧɦái: [Vợ ơi, chào buổi sáng.]
Vô danh biếи ŧɦái: [Vợ ơi, chào buổi sáng.]
Vô danh biếи ŧɦái: [Vợ ơi, chào buổi sáng.]
Sáng sớm đã nhìn thấy những dòng chữ xui xẻo như vậy, cho dù là Ngu Khương tính tình tốt đến mấy, cũng bị ép đến mức đen mặt ngay lập tức.