Bị Bạn Cùng Phòng Âm U, Tăm Tối Quấn Lấy

Chương 1

[Nhân vật “âm u” khá hiếm gặp, xét thấy một số độc giả có thể chỉ vì tò mò mà click vào nhưng lại không hiểu rõ, tác giả đã giải thích chi tiết ở phần chú thích thế nào là “âm u” trong truyện này, xin mọi người hãy đọc kỹ phần giải thích và cảnh báo rồi hãy quyết định có nên tiếp tục đọc hay không.]

Chử Khuynh Tử lại xin nghỉ học.

Ngu Khương và nàng quen biết lâu như vậy, số lần nàng xin nghỉ vì bệnh, tính ra cũng chỉ có hai lần.

Lần đầu tiên, là người nhà của Chử Khuynh Tử đích thân xin nghỉ giúp.

Thời gian là vào một tuần trước.

Hai người hẹn nhau, bữa tối đầu tiên của học kỳ sẽ ăn lẩu trong căn hộ.

Ngu Khương đến sớm, một mình ở trong phòng đợi mấy tiếng đồng hồ.

Cho đến khi trời tối hẳn, Chử Khuynh Tử vẫn chưa đến.

Cô bất an một cách khó hiểu, thấy hơn mười tin nhắn Wechat gửi đi đều chìm nghỉm như đá rơi xuống biển, bèn quyết định gọi điện.

Chử Khuynh Tử, người chưa từng rời điện thoại một giây phút nào trong suốt bốn mùa, lại đột nhiên tắt máy.

Bàn tay vô hình đang đè nén trái tim cô, trong khoảnh khắc Ngu Khương nghe thấy giọng nữ máy móc kia, càng siết chặt trái tim yếu ớt.

Giữa lúc bối rối, cô nhớ ra Chử Khuynh Tử từng lưu số điện thoại của một người vào máy mình.

Vội vàng mở danh bạ, gọi cho đối phương.

Trong phòng bật đèn, ánh đèn trắng sáng từ trên đỉnh đầu hắt xuống, khiến khuôn mặt vốn đã mất đi vài phần huyết sắc của Ngu Khương càng thêm trắng bệch.

May mắn thay, người phụ nữ nhanh chóng bắt máy.

Biết được Chử Khuynh Tử đột nhiên đổ bệnh, cần nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, Ngu Khương mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô rất lễ phép nói tạm biệt với người phụ nữ, nghe giọng nói gần như khàn đặc của đối phương, không quên quan tâm một câu.

“Dì ơi, dạo này thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, dì cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe ạ.”

Trước đây, Ngu Khương chưa từng đến nhà Chử Khuynh Tử cả đời này cô cũng không có ý định đó.

Nhưng lần này Chử Khuynh Tử lại đột ngột ngã bệnh.

Ngu Khương không biết tình trạng của đối phương rốt cuộc thế nào, vì quá lo lắng, cuối cùng trằn trọc cả đêm không ngủ.

Trời tờ mờ sáng, cô khẽ thở dài, cuối cùng đành thỏa hiệp với chính mình.

Nếu Chử Khuynh Tử vẫn bệnh đến thứ Sáu mà chưa khỏi, vậy thì cô sẽ đến thăm nàng.

Kế hoạch bị phá vỡ, là vào sáng sớm thứ Tư, khi Ngu Khương vừa mở cửa căn hộ, còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị một người nhào tới ôm chầm lấy.