Còn cô thì sao? Cô có muốn lúc nào cũng chú ý đến động thái của ai không?
Trên đường đến sân bay, Sở Chu để tránh xấu hổ, nhắm mắt giả vờ ngủ, thực ra trong đầu đang suy nghĩ lung tung.
Lần này không chỉ đến thành phố mà học tỷ đang ở, mà còn là thành phố cô từng du học.
Đúng rồi, trước khi về nước, hình như Thẩm Khinh Ly sống ở thành phố Tây Gia sát vách.
Hai thành phố phồn hoa nhất nước M, một là trung tâm kinh tế Tây Gia, một là thành phố Khoa La, nơi có đại học Nam Đặc.
Cô học ở Khoa La, nhà Thẩm Khinh Ly ở Tây Gia, dù sao cũng là trung tâm kinh tế, rất nhiều doanh nhân, gia đình của các ngôi sao lớn đều ở Tây Gia.
Thẩm Khinh Ly một năm có rất ít ngày có thể về nhà, cơ bản là chạy khắp các thành phố, quốc gia, nghỉ ngơi hoặc vừa hay có lịch trình ở Tây Gia, mới có thể về nhà.
Tân Mỹ Tinh là một trong những công ty điện ảnh lớn nhất nước M, tổng bộ ở Tây Gia.
Xét về mọi mặt, Thẩm Khinh Ly đương nhiên sẽ chọn định cư ở Tây Gia, cộng thêm lịch trình bay khắp nơi của cô, cho nên Sở Chu chưa từng liên hệ Thẩm Khinh Ly bên cạnh với học tỷ sống ở Khoa La.
Hơn nữa lần này điểm đến của họ là Khoa La, Thẩm Khinh Ly chọn ở khách sạn, chứng tỏ đối phương không có chỗ ở tại Khoa La, vậy thì họ càng không thể là một người.
Sở Chu suy nghĩ lung tung, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, lại ngủ thϊếp đi.
Cô bị Thẩm Khinh Ly đánh thức, đôi mắt từ từ mở ra, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.
"Hửm?" Cô nhìn người trước mặt, khịt mũi một tiếng như heo con, nghe là biết chưa tỉnh ngủ.
Giọng nói đầy ý cười của Thẩm Khinh Ly vang lên bên tai cô: “Chúng ta đến nơi rồi."
Đến rồi? Đến đâu? Ồ! ! ! Đến sân bay rồi.
Sở Chu hoảng hốt trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại: “A, được."
Cô đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Thẩm Khinh Ly thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng cô giả vờ ngủ không muốn nói chuyện với tôi."
Vẻ mặt Sở Chu hơi ngượng ngùng, cúi đầu không nói, ngại nói, lúc đầu mình thực sự nghĩ như vậy.
Thẩm Khinh Ly không vạch trần tâm tư nhỏ của cô, xuống xe trước.
Vào phòng chờ sân bay, cho đến khi lên máy bay, hai người không nói với nhau câu nào.
Trên máy bay, chỗ ngồi khoang hạng nhất có tính riêng tư tốt, nằm xuống sẽ không nhìn thấy bên ngoài, chỉ cần không cố ý đứng dậy sẽ không nhìn thấy người đang nằm.
Trước khi nằm xuống, Sở Chu liếc trộm xem Thẩm Khinh Ly đang làm gì, phát hiện không nhìn thấy gì, liền nằm xuống.
Mười hai tiếng bay, không ngủ sẽ rất nhàm chán.
Cô thu dọn đồ đạc, lấy một miếng mặt nạ trong túi ra, đắp lên mặt chuẩn bị ngủ.
Nhưng cô vừa ngủ một giấc trên xe, nằm mười mấy phút cũng không ngủ được.
Thấy thời gian gần hết, cô tháo mặt nạ xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đi ngang qua chỗ ngồi của Thẩm Khinh Ly, cô quay đầu nhìn sang, phát hiện Thẩm Khinh Ly đã ngủ rồi.
Hôm qua ghi hình đến rất muộn, sáng sớm các khách mời lục tục rời đi, trong sân ồn ào náo nhiệt, cô bị đánh thức từ rất sớm, chắc hẳn mọi người đều không ngủ ngon.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, bật TV trên ghế lên, tìm một bộ phim kinh điển cũ để xem, xem đến mức hai mắt díu lại, căn bản không biết mình ngủ thϊếp đi lúc nào.
Tỉnh dậy, không biết là mấy giờ rồi, cô ngơ ngác nhìn về phía chỗ ngồi của Thẩm Khinh Ly, nhưng không có động tĩnh gì.