Ảnh Hậu Hệ “Câu Dẫn” O Đã Dự Mưu Đối Với Tôi Từ Lâu

Chương 61

Cùng là không ra ngoài, vốn định kéo Ngô Mục Nguyên, hôm nay anh ta liên tiếp làm ầm ĩ hai lần, mọi người kéo anh ta mới lạ ấy, trực tiếp làm lơ sự tồn tại của người này.

Có người thậm chí còn để người đại diện của mình trao đổi với tổ tiết mục, lần ghi hình này kết thúc, để Ngô Mục Nguyên rời khỏi tiết mục, đừng làm cho mọi người đều không vui.

Có tư cách nói những lời này chỉ có bốn khách mời, Sở Chu có bối cảnh mạnh mẽ, Thẩm Khinh Ly có danh tiếng cực cao, Trương Nhu là tiền bối lớn, Ngọc Trạch là đỉnh lưu hái ra tiền.

Sở Chu và Thẩm Khinh Ly sẽ không làm những chuyện như vậy.

Thái độ của Sở Chu rất rõ ràng, cô đợi kết quả xử lý của tổ tiết mục, sẽ không gây áp lực.

Còn lại là Trương Nhu và Ngọc Trạch, hai người này ai cũng có khả năng.

Dù sao, tổ tiết mục không ngu ngốc, chắc chắn biết phải làm thế nào.

Ngô Mục Nguyên tự giác không xuất hiện, khiến các khách mời không đến mức xấu hổ.

Sau khi nghe nói phòng khách phía Bắc đánh mạt chược quyết định ai nấu bữa tối, mọi người trong nhóm lần lượt nghĩ ra trò chơi mới.

Cả ngày nằm ườn cũng chán, nằm hai ba ngày là đủ rồi, thời gian lâu cơ thể cũng không thoải mái, đặc biệt là họ đều là những người quen bận rộn, chỉ ở nhà nằm ườn, không chịu nổi đâu.

Ngọc Trạch trong nhóm hỏi —— Có ai sáng mai leo núi không? Người trong phòng chúng tôi đều đi.

—— Người thắng, miễn phí hưởng thụ bạn cùng phòng phục vụ cả ngày.

Các khách mời chơi vui vẻ, bạn bè ở cùng nhau lâu rồi, không phải sẽ làm trời làm đất sao, tổ tiết mục quyết định làm ngơ.

Khuất Dung lên tiếng —— Vậy chúng tôi không có bạn cùng phòng thì làm sao?

Ngọc Trạch —— Nếu có nhiều người đăng ký, chúng ta sẽ thay đổi quy tắc.

—— Mười người trong nhóm chúng ta đều đi, năm người đến trước, chỉ định năm người còn lại phục vụ mình một đối một.

Như vậy, tất cả đều đăng ký tham gia, Sở Chu nhìn thấy Thẩm Khinh Ly lặng lẽ trả lời —— 1.

Rõ ràng là muốn tham gia.

Cô đợi một lúc, có người nhắn hai tin rồi mới trả lời —— Tôi cũng đi.

Mười người trong nhóm đều đi, còn Ngô Mục Nguyên, không ai thông báo cho anh ta.

Một người cảm xúc không ổn định, ở chỗ người khác chịu ấm ức, tìm người không có bối cảnh trút giận, ai vui vẻ chơi cùng loại người này chứ.

Mạnh Dĩnh Phỉ —— Mấy giờ?

Ngọc Trạch —— Muốn ngắm bình minh thì bốn giờ, đơn thuần leo núi thì bảy giờ.

Trương Nhu —— Được thôi, bây giờ tám giờ đi ngủ, đến bốn giờ dậy, đủ rồi.

Mạnh Dĩnh Phỉ —— Chị Nhu, bọn trẻ bọn em mười hai giờ mới ngủ.

Bốn người ở phòng khách phía Bắc vừa ăn cơm xong, lúc nhận được tin nhắn, đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Mạnh Dĩnh Phỉ lúc nhắn tin, là nhắn trước mặt Trương Nhu, thế là đứa trẻ hư bị đánh một trận.

Sở Chu và Thẩm Khinh Ly cùng nhau cười, nhìn họ đùa giỡn thành một đoàn.

Sau đó Sở Chu nghĩ đến gì đó: “Cô có đồ bảo vệ đầu gối và cổ tay không?"

Chạy bộ trên mặt đất bằng phẳng thì không sao, trang bị lên núi nhất định phải đầy đủ, rất dễ bị va chạm.

Thẩm Khinh Ly lắc đầu, cô quyết định ngày mai mặc quần dài áo dài thể thao.

"Tôi có, một lát về sẽ đưa cho cô."

Lời của Sở Chu bị Mạnh Dĩnh Phỉ vừa bị đánh một trận nghe thấy, Mạnh Dĩnh Phỉ nháy mắt nói: "Em cũng không có đồ bảo vệ đầu gối và cổ tay."