Cho nên, có người không những không có đầu óc, còn hèn nhát, lời hung ác này không nói cũng được, không những đắc tội với người ta, hiệu quả cũng chẳng có.
Mọi người câm nín nhìn bóng lưng Ngô Mục Nguyên, Mạnh Dĩnh Phỉ chậm rãi nói: "Anh ta là đồ ngốc sao?"
Nói xong vội vàng che miệng, chột dạ nhìn máy quay, làm động tác cầu xin, ý bảo đạo diễn cắt đoạn này đi.
Sở Chu quay đầu nhìn Thẩm Khinh Ly, phát hiện đối phương không hề để tâm đến những lời Ngô Mục Nguyên nói, dường như người này chỉ là một vai hề.
Đúng vậy, chỉ là một tên hề, một tên hề chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Thẩm Khinh Ly phát hiện ánh mắt của cô, khóe môi cong lên cười cười, ý bảo mình không sao.
Cô và Thẩm Khinh Ly đều không để Ngô Mục Nguyên trong lòng, căn bản là không cần thiết.
Chu Hoàn xin lỗi, an ủi hai người một lúc rồi quay về phía studio của tổ tiết mục, tổ chức một cuộc họp khẩn.
Tiết mục mới ghi hình được hai ngày đã xảy ra chuyện như vậy, tổ tiết mục chắc chắn phải khởi động phương án ứng phó.
Sở Chu không có bất kỳ ý kiến gì về việc tổ tiết mục sắp làm, thiết nghĩ tổ tiết mục sẽ khiến cô hài lòng.
Trải qua chuyện vừa rồi, bầu không khí vui vẻ ở phòng khách phía Bắc lúc nãy đã tan biến, Mạnh Dĩnh Phỉ đột nhiên đề nghị: "Chúng ta đánh mạt chược đi."
Trương Nhu lập tức đồng ý: "Được đó, đánh mạt chược, cá cược chút gì đi?"
Mạnh Dĩnh Phỉ vội ngăn cản: "Không được cá cược tiền, không được cá tiền, đang ghi hình tiết mục đó."
Phản ứng của Mạnh Dĩnh Phỉ thực sự quá hài hước, bất giác kéo gần quan hệ giữa mấy người.
Sở Chu nghiêng đầu dò hỏi nhìn Thẩm Khinh Ly một cái, nhận được ánh mắt đồng ý của đối phương, cô mới nói: "Được thôi, chúng ta không cá tiền, cá cái khác."
"Cá gì?" Trương Nhu nghi hoặc hỏi.
Sở Chu đứng dậy tìm kiếm trong phòng khách, tìm được một hộp thẻ tre, loại dùng để bói toán ấy: “Một thẻ khởi điểm."
"Giá trị quy đổi, một thẻ đổi một món ăn, ba thẻ yêu cầu đối phương rửa bát, xem xem bữa tối hôm nay ai sẽ là người nấu."
Mắt Mạnh Dĩnh Phỉ sáng lên: "Tôi đồng ý."
Trương Nhu giơ tay: "Có thể tùy ý tìm người đổi được không?"
"Đương nhiên là không, mỗi người năm thẻ, không nhân đôi, bên thua đưa thẻ là được, cho đến khi một bên thua hết thẻ thì kết thúc trò chơi."
Sở Chu giải thích ý tưởng của mình cho họ nghe, mạt chược mà nhân đôi thì chỉ năm thẻ thôi, không đủ thua trong một ván.
Toàn bộ quá trình Thẩm Khinh Ly đều chuyên chú lắng nghe cô nói, thấy ánh mắt cô nhìn sang, còn mỉm cười gật đầu, tỏ ý cô nói đúng.
Sao lại có người dịu dàng đến thế, Sở Chu cảm thán trong lòng.
Sở Chu không quen thuộc với mạt chược, chỉ giới hạn ở việc nhận biết đầy đủ, đại khái biết cách phối hợp, thế là lên mạng tìm hướng dẫn.
Thẩm Khinh Ly lớn lên ở nước ngoài, càng không tiếp xúc với mạt chược, còn không bằng cô.
Trương Nhu và Mạnh Dĩnh Phỉ vừa nghe họ không biết chơi, lập tức nhiệt tình mở lớp hướng dẫn.
Họ vừa xem video hướng dẫn, vừa nghe hai tiền bối mạt chược này chỉ bảo, rất nhanh đã hiểu rõ quy tắc, bắt đầu ván chơi đầu tiên.
Ván đầu tiên, hai người đánh khá cẩn thận, không dám ăn bài, rất nhanh đã để Mạnh Dĩnh Phỉ ù.
Lại đánh thêm hai ván, do Trương Nhu có bốn quân bài giống hệt nhau, dẫn đến họ thua thêm một thẻ.
Ba ván trôi qua, Sở Chu còn lại ba thẻ, Thẩm Khinh Ly chỉ còn lại hai thẻ.