Ảnh Hậu Hệ “Câu Dẫn” O Đã Dự Mưu Đối Với Tôi Từ Lâu

Chương 49

Ăn cơm trưa xong, Sở Chu trở về phòng, cô bảo người của tổ chương trình tắt máy quay trong phòng mình, lấy máy tính ra mở một cuộc họp online.

Dưới sự sắp xếp của cô, rất nhanh đã tra ra mục đích của Ngô Mục Nguyên.

Chồng của Ngô Mục Nguyên là em trai của ông chủ công ty giải trí Băng Miểu, dựa vào anh trai làm đạo diễn không ít tác phẩm, mỗi bộ phim không tính là xuất sắc, nhưng phim của hắn trong đám người lớn tuổi, cũng có chút tiếng tăm, đài truyền hình địa phương mua nhiều.

Công ty giải trí Băng Miểu là công ty ra giá cao nhất để tranh giành Thẩm Khinh Ly, kết quả, ra giá cao như vậy, cuối cùng vẫn là Sở Viết giành được thắng lợi.

Mối quan hệ của bọn họ làm rõ rồi, cũng biết được mục đích của Ngô Mục Nguyên.

Không có được thì phải phá hủy là bệnh chung của rất nhiều người, bọn họ sẽ không quan tâm phá hủy một người sẽ có hậu quả gì.

Công ty giải trí Băng Miểu chỉ là một trong số đó, có rất nhiều công ty giải trí muốn nhìn thấy Thẩm Khinh Ly ngã khỏi thần đàn.

Cây rung tiền chỉ khi đặt trong nhà mình mới là cây rung tiền, cây rung tiền nhà người khác, còn có khả năng khiến họ ít kiếm tiền hơn, không cần thiết phải giữ lại.

Công ty giải trí Băng Miểu ra tay đầu tiên, Sở Chu sẽ không bỏ qua cơ hội gϊếŧ gà dọa khỉ.

Kẻ dám vươn tay về phía Thẩm Khinh Ly, hãy đợi tiếp nhận sự trả thù của Sở Viết đi.

Cô mười tám tuổi vào Sở Viết, có đội ngũ của riêng mình, cô nhất định phải làm gì đó, không ai có thể ngăn cản cô.

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong mắt Sở Chu tràn đầy lạnh lùng, cô nhìn vào máy tính giọng nói lạnh nhạt: “Ngày mai tôi muốn thấy kết quả."

Cô vừa cúp điện thoại họp, cửa phòng vang lên.

Cô nhìn đồng hồ, năm giờ chiều rồi, ai lại gõ cửa phòng cô vào giờ này.

"Ai vậy?"

Cô vừa hỏi vừa mở cửa, nhìn thấy Thẩm Khinh Ly đứng ở cửa, cô không khỏi mỉm cười: "Sao vậy?"

Có những người chỉ cần gặp, tâm trạng liền tốt lên.

Chương trình không yêu cầu khách mời làm gì, quên máy quay đi, sống mỗi ngày một cách tự nhiên là được.

Có thể là một ngày ba bữa bình thường, có thể là ba, năm người bạn hẹn nhau uống rượu, cũng có thể là đi leo núi.

Nằm yên không phải là không làm gì cả, chỉ nằm trên giường, mà là không đi làm, quên máy quay đi, đừng luôn nghĩ đến hiệu quả chương trình.

Không vi phạm mấy điểm này, sẽ không bị trừ điểm nằm yên.

Người bình thường nghỉ ngơi, hẹn bạn bè ra ngoài chơi, không tính là xã giao, đơn thuần là vui chơi mà thôi.

Thẩm Khinh Ly gõ cửa phòng cô vào giờ này, chẳng lẽ là muốn hẹn cô sao?

Thẩm Khinh Ly thấy cô cười ngốc, khóe miệng cong lên: “Cười gì vậy?"

"Hả? Tôi cười sao?" Sở Chu sờ sờ khóe miệng mình, có chút chậm chạp.

"Ngốc." Thẩm Khinh Ly hai tay chắp sau lưng, ngón tay nhịp nhàng gõ vào không khí.

"Một lát nữa ra hồ nướng thịt."

"Hửm?"

Sở Chu nghi hoặc hỏi: "Cô tổ chức à?"

"Không phải." Thẩm Khinh Ly lắc đầu: “Không phải tổ chức, là chỉ có tôi và cô."

Trong lòng Sở Chu đột nhiên xuất hiện một trận tê dại, cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta dư vị vô cùng.

Bên hồ, ánh hoàng hôn xuyên qua cánh rừng rậm rạp chiếu xuống, tô điểm thêm cho mặt hồ một nét đẹp.

Họ nướng thịt bằng bếp nướng điện, kết nối với máy phát điện của tổ chương trình.

Trên bàn gấp bày đầy thức ăn, thịt bò, thịt dê, rau, nấm các loại, rau chiếm phần nhiều.