Nghĩ đến đây, Sở Chu liếc nhìn Thẩm Khinh Ly bên cạnh.
Hôm nay Thẩm Khinh Ly cũng để mặt mộc, tóc tùy ý xõa trên vai, đối phương cũng mặc áo phông trắng, chỉ là so với áo của cô ngắn hơn rất nhiều, ở dưới rốn một chút, quần short denim ba phần, ống quần tua rua, lộ ra thắt lưng, cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai giản dị.
Cách ăn mặc đơn giản như vậy, mặc trên người Thẩm Khinh Ly, lại có vẻ cao cấp và đẹp mắt, trong trẻo mang theo chút quyến rũ.
Họ tận hưởng bầu không khí lúc này, Sở Chu rất thích buổi tối ra ngoài đi dạo, chỉ là cô một mình không muốn ra ngoài, cho nên hiếm khi ra ngoài đi dạo.
"Cô từng đi nước M du học?"
"Hửm?"
Thẩm Khinh Ly đột nhiên hỏi, Sở Chu phản ứng một lúc mới trả lời: “Đúng vậy, đi học thạc sĩ."
Cô ra nước ngoài tính ra cũng hơn một năm, đi nước M học thạc sĩ, học xong về nước vào làm ở Sở Viết.
Lúc đầu chọn nước M, là vì học tỷ ở nước M.
Trên thực tế, sau khi đến nước M, rõ ràng ở cùng một thành phố, rõ ràng có một năm rưỡi, họ cũng không gặp mặt.
Học tỷ không chủ động, cô cũng không chủ động nhắc đến đề tài này.
Cô đối với thành phố học tỷ ở rất có cảm tình, nhưng một khi nghĩ đến gặp mặt, cô lại lùi bước.
Sở Chu cho rằng, chuyện đầu tiên mình làm sau khi ra nước ngoài chính là hẹn gặp học tỷ, nhưng trên thực tế, mỗi lần trò chuyện, cô đều cố ý lờ đi đề tài này.
Cô và học tỷ quen nhau từ nhỏ, tình cảm giữa họ, là nhờ những cuộc trò chuyện trên mạng ngày qua ngày, năm qua năm.
Trong lòng cô, dán cho học tỷ hết nhãn mác này đến nhãn mác khác, nếu học tỷ thật sự không phải là người như cô nghĩ thì sao?
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô lại nghĩ, cô thích rốt cuộc là học tỷ, hay là từng cái nhãn mác kia.
Là cô nhào nặn học tỷ thành hình mẫu lý tưởng của mình, hay là bản thân học tỷ chính là hình mẫu lý tưởng của cô? Mạng lưới rốt cuộc vẫn là ảo, thứ cô thích, thật sự là thứ cô thích sao?
Cô và học tỷ sau một thời gian dài trò chuyện với tần suất cao, sau này tuy rằng không trò chuyện nhiều như vậy, nhưng vẫn luôn theo thói quen chờ mong tin tức của đối phương.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, thậm chí có thể chỉ dựa vào mạng lưới, khiến một người ỷ lại vào một người khác.
Năm cô ra nước ngoài, học tỷ hình như rất bận, hai người thường mấy ngày liền không trò chuyện, cô càng không có dũng khí đề nghị gặp mặt.
Rất nhiều lúc cô đều nghĩ, mình đối với học tỷ là thích, hay là thích kiểu chị gái tri kỷ, một người chưa từng yêu đương như cô không phân biệt rõ được, cô quy chung tất cả là "thích".
Thời gian du học, là lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện này.
Chỉ là, cô không nghĩ ra được kết quả, có một số chuyện do dự, rồi cũng qua.
Thẩm Khinh Ly hỏi, khiến cô nhớ lại khoảng thời gian rối bời trong lòng.
Cô do dự rất nhiều chuyện, tình cảm của mình đối với học tỷ, học tỷ có thích cô hay không, cô đều không chắc chắn.
Cô hỏi mẹ: “Có một người bạn, con đang do dự có nên gặp hay không."
"Học tỷ kia?"
Hồi nhỏ cô thường nhờ mẹ gửi đồ cho học tỷ, cho nên mẹ biết đến sự tồn tại của học tỷ.
Thấy cô không phủ nhận, mẹ nghiêm túc nói: "Con hiểu rõ con bé không? Hay là con bé hiểu con được bao nhiêu?"
"Hai đứa trò chuyện mười mấy năm, có lẽ con đã tưởng tượng ra con bé bây giờ đã trưởng thành như thế nào, nhưng trước khi đi du học con có ý định gặp con bé không?"