Cô nghĩ đi nghĩ lại, mảng phim ảnh của Sở Viết lợi hại nhất chính là bản quyền, khi trong nước còn chưa quản lý chặt chẽ về bản quyền, Sở Viết đã mua rất nhiều bản quyền, còn đặc biệt thành lập trang web tiểu thuyết, trở thành nguồn cung cấp bản quyền cho Sở Viết.
Cùng là công ty điện ảnh và truyền hình, có rất nhiều công ty mua bản quyền từ Sở Viết.
Điểm khác biệt so với các công ty khác là, kịch bản của Sở Viết rất nhiều, nhiều đến mức quay không hết, vì vậy Sở Chu đang nghĩ, có phải Thẩm Khinh Ly đã để mắt đến tác phẩm nào của Sở Viết hay không.
Các công ty bình thường để nâng đỡ nghệ sĩ của mình, sẽ không sử dụng nghệ sĩ của công ty khác, như vậy chẳng khác gì may áo cưới cho người khác.
Sở Chu đã thức cả đêm để tìm ra những dự án mà Sở Viết sẽ khởi động trong ba năm tới, đoán xem Sở Chu muốn tham gia tác phẩm nào.
Có một số nghệ sĩ, vì muốn được diễn tác phẩm mình yêu thích, làm ra chuyện gì cũng không có gì lạ.
Nếu biết được suy nghĩ trong lòng cô, Thẩm Khinh Ly có lẽ sẽ lườm cô một cái, nghĩ cái quái gì vậy không biết.
Trong cuộc họp, Thẩm Khinh Ly là nhân vật chính, ba năm ký hợp đồng với Sở Viết, về kế hoạch sự nghiệp của cô ấy, cô ấy có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Chu Thời Niên là tổng giám đốc mảng giải trí của Sở Viết, mười ba năm trước gia nhập Sở Viết, mất tám năm để lên chức tổng giám đốc, trải qua năm năm củng cố vị trí này, chủ yếu là do chủ tịch tuyên bố nghỉ hưu.
Anh ta vừa mới định phát huy tài năng của mình ở vị trí này, kết quả là Sở Chu trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Sở Viết, trước đây khi cô học tập ở Sở Viết, tương đương với vị trí thái nữ, chỉ chiếm một cái danh phận, không có thực quyền gì, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh ta.
Mà thái nữ sau khi lên ngôi, tân quan nhậm chức tam bả hỏa(quan mới nhậm chức thường làm những việc to lớn để lấy uy), mồi lửa đầu tiên chính là đốt vào anh ta.
Sở Viết Entertainment là điểm khởi đầu của tập đoàn, bước đầu tiên của Sở Chu đương nhiên là bắt đầu từ đây, là triệt để nắm quyền kiểm soát tập đoàn, hay là trở thành một bình hoa, phải xem năng lực.
Nếu cô không có năng lực, thì đừng trách bọn họ ngoài mặt phục tùng nhưng trong lòng phản đối.
Chu Thời Niên hiểu rõ, trong cuộc họp làm mất mặt Sở Chu, cô nhất định sẽ sa thải anh ta, anh ta cũng không có cách nào khác.
Mặc dù danh tiếng của Sở Chu sẽ bị ảnh hưởng, khơi dậy sự phản kháng của nhiều nguyên lão hơn, nhưng anh ta đã bị sa thải rồi, sự phản kháng của người khác thì có liên quan gì đến anh ta.
Nhưng nếu bản thân Thẩm Khinh Ly không hài lòng với cô, vậy thì Sở Viết Entertainment, ít nhất trong một thời gian dài, Sở Chu vẫn không thể nhúng tay vào.
Với ý định như vậy, anh ta đã mời Thẩm Khinh Ly đến tham dự cuộc họp.
Chu Thời Niên không ngờ rằng, sau khi nghe anh ta hỏi, Thẩm Khinh Ly lại nói: “Ý kiến của Sở tổng thì sao?"
Thẩm Khinh Ly nửa đùa nửa thật nói: "Tôi cảm thấy ý kiến của Sở tổng quan trọng hơn."
Chu Thời Niên: “?"
Sở Chu cũng ngạc nhiên trước lời nói của Thẩm Khinh Ly, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đối phương, trong mắt ý cười ẩn hiện, tim hơi run lên, cảm giác tê dại thoáng qua trong tích tắc.
Có người trời sinh đã giỏi liêu nhân(trêu ghẹo), nhất tần nhất tiếu(nhăn mặt, cười) đều khiến người ta rung động.