Chương 6: Nha Nội Muốn Đổi Nghề (Hạ)
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên Phó Hi Ngôn làm là ngồi xổm bên giường kiểm tra lại rổ xà phòng và công thức. Xác nhận giấc mộng đêm qua chỉ là một buổi nghe ké liveshow bài "Giấc Mộng Thoáng Qua" của Na Anh chứ không phải nhạc nền định mệnh của đời mình, y mới yên tâm thở phào.
*Na Anh (那英) là một ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, được biết đến với giọng hát đầy cảm xúc và những ca khúc ballad sâu lắng. Cô có nhiều bài hit, trong đó 《梦一场》(Giấc mộng thoáng qua) là một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của cô. Đây là bài hát về tình yêu và những điều đã qua, mang đậm cảm giác tiếc nuối và hoài niệm.
Vừa ngáp vừa xuất phát, y nghe tin Phó Hiên đã rời phủ từ sớm, liền nghĩ chắc hắn đang bận điều chỉnh lịch trực cho mình, không khỏi cảm thán: Nhị thúc quả nhiên đáng tin cậy.
Sau khi vào trực, quả nhiên mọi người nhìn thấy cậu thì đều ngạc nhiên ra mặt.
Chu Kiều vốn có quan hệ tốt với Chu Vũ Đạt vì cùng họ, nên thường ngày cũng có thể trò chuyện với Phó Hi Ngôn đôi ba câu. Hắn ta tò mò lại gần: "Sao ngươi lại đến đây, chẳng lẽ tướng quân đã biết trước?"
Phó Hi Ngôn cảm thấy câu này có gì đó sai sai. Nếu là Phó Hiên điều chỉnh lịch trực cho y, đương nhiên sẽ biết trước. Trừ phi... người điều ban không phải là Phó Hiên! Y hãi hùng khϊếp vía hỏi: "Ai lại muốn ra tay với ta nữa?"
Chu Kiều nhìn gương mặt tròn trịa đầy vẻ "mệt mỏi đến vô cảm" của y, bất giác sinh lòng thương hại: "Sở tướng quân sáng sớm đã đến, điểm danh một loạt người, nói là có sắp xếp khác. Vũ Đạt và ngươi đều có tên trong danh sách."
…
Sở Quang đây là đang công khai kiếm chuyện với y à!
Phó Hi Ngôn chỉ hận không thể dùng một chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo túm hắn ta lại mà hỏi cho ra lẽ: Đường đường chính chính có cháu ruột mà không cần, lại cứ thích nhắm vào người ngoài là sao? Cơ bắp không thơm bằng mỡ à?
Chu Kiều thấy y thở phì phò hổn hển, liền nhỏ giọng an ủi: "Đừng nóng, Phó tướng quân chắc chắn sẽ có cách."
"Ta đâu có nóng."
"Vậy sao ngươi thở hồng hộc thế?"
"Tôi đang triệu hồi thúc thúc."
Chu Kiều: "..."
Thực ra tâm trạng của Phó Hiên lúc này cũng chẳng khá hơn là bao.
Sáng sớm nay, hắn ta nhận được thư mật từ Trương trung quan, báo rằng hoàng đế triệu kiến Sở Quang. Hắn ta vội vàng lao đến, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ kịp gặp Sở Quang vừa bước ra từ điện Duyên Anh.
Quả nhiên, Sở Quang trước đó còn uể oải là thế, giờ lại tinh thần phấn chấn, cười tủm tỉm hỏi hắn ta: "Mấy hôm nay Phó tướng quân một mình quản lý Vũ Lâm Vệ, có thấy vất vả không?"
Phó Hiên đè nén bất an trong lòng, cười cười: ""Nghe đồn Sở tướng quân tuổi gần năm mươi đã cây già nở hoa, xem ra quả thật là hỉ sự dồn dập nên tinh thần phấn chấn."
Nụ cười trên mặt Sở Quang hơi cứng lại: "Phó tướng quân quả nhiên thần thông quảng đại, bệ hạ vừa mới động tâm tư sáng nay, mà tin tức đã truyền đến tai ngươi rồi à?"
Phó Hiên nhướng mày ngạc nhiên: "Tâm tư của bệ hạ? Sao, Sở tướng quân là phụng chỉ đi tuần tra thanh lâu à?"
Trước đây, Sở Quang thua trận tỷ võ, đã bị thuộc hạ của Phó Hiên bắt gặp đi mua say trong thanh lâu, trở thành trò cười của phe Phó.
Da mặt Sở Quang dày đến ngàn thước: "Phó tướng quân nói đùa. Được bệ hạ tin tưởng, ta sẽ giữ chức Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ mới thành lập. Trong vệ đội sẽ chọn một phần nhân lực từ Vũ Lâm Vệ. Lâu nay đã nghe danh Phó Hiền chất thiên tư xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là cao thủ Chân Nguyên kỳ, không kém gì Thiếu Dương. Nhân tài như vậy, ta đương nhiên không thể bỏ qua."
Nụ cười trên mặt Phó Hiên đã hoàn toàn biến mất: "Sở huynh nhất định phải làm tuyệt tình đến vậy sao?"
Sở Quang nhìn hắn ta, cười ha ha một lúc, mãi đến khi vẻ mặt Phó Hiên trở nên âm u như trời sắp đổ bão mới thấp giọng nói: "Hôm qua, Phó Hiền chất của ngươi chỉ dùng một cái ná mà bức Thiếu Dương đến nỗi không ngóc đầu lên được. Nhưng trong hoàng cung làm gì có ná? Phó tướng quân có biết nó đến từ đâu không?"
Tim Phó Hiên khẽ giật.
Sở Quang chỉ nói đến đó rồi ngừng lại: "Ván bài trước mắt chưa chắc là thắng thua thực sự. Lạc Dương là kinh đô tương lai, Phó Hiền chất đi theo ta, chưa chắc đã không phải là phúc? Phó tướng quân nên nhìn xa một chút."
Lòng Phó Hiên hận đến nhỏ máu, nhưng vẫn phải cố nặn nụ cười: "Hôm nay Sở tướng quân dạy bảo từng lời như châu ngọc, Phó mỗ xin ghi nhớ."
Hai người chia tay trong không vui.
Bắc Chu có tám đội vệ quân trong kinh thành, mỗi đội phụ trách một nhiệm vụ riêng biệt. Trong đó, Vũ Lâm Vệ chuyên bảo vệ hoàng thành, đảm nhiệm thị vệ, tùy giá và nghi trượng*. Giờ đột nhiên mọc ra một đội Cẩm Y Vệ, chắc chắn sẽ tranh giành quyền lực với các vệ quân khác.
*Tùy giá là đi theo xe ngựa, nghi trượng là chỉ đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ quốc gia hoặc đoán tiếp khác ngoại quốc.
Sở Quang vốn xuất thân từ Vũ Lâm Vệ, Vũ Lâm Vệ tất sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả không phải Sở Quang.
Mà là ý đồ thực sự của hoàng đế.
Lập hạ sắp đến, trời oi bức, vậy mà Phó Hiên đứng dưới ánh mặt trời lại cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương từ trong lan ra.
Ná...
Ná ở trong hoàng cung sao?
*
Phó Hi Ngôn lúc này vẫn đang nhàn nhã đi tuần tra, vui vẻ hoà vào hàng ngũ.
Hàng trước hàng sau toàn những nam nhân cao lớn oai phong, chỉ có y, phần eo tròn trịa nhô ra hai bên, cực kỳ bắt mắt. Phó Hiên chỉ cần liếc mắt một cái là tìm thấy ngay.
Phó Hi Ngôn vui vẻ gọi: "Thúc thúc, người nghe được tiếng triệu hồi của ta rồi hả? Thúc thúc biết…"
Phó Hiên lãnh khốc cắt ngang y: "Ta không biết."
Phó Hi Ngôn: "?"
Đổi thành Phó Hiên đặt câu hỏi: "Ngươi có biết cái ná Chu Vũ Đạt đưa ngươi từ đâu ra không?"
Phó Hi Ngôn mờ mịt: "Ta không biết. Vừa mới dùng xong là hắn đã lấy lại rồi."
"Cái ná kia trông thế nào?"
Phó Hi Ngôn nhớ lại: "Xúc cảm ôn nhuận như ngọc, dường như còn được chạm khắc hoa văn. Dây cung căng tốt lắm, so với cái cha ta mua cho ta thì ngon hơn nhiều."
Sắc mặt Phó Hiên khẽ trầm xuống..
Trong hoàng cung này, có nhà nào dùng đồ còn tốt hơn cả phủ công tử không? Đáp án đã quá rõ ràng rồi.
"Ngươi nảy ra ý dùng ná là do nhất thời nghĩ ra?"
"Đúng vậy, ai mà biết hôm qua Sở Thiếu Dương sẽ kiếm chuyện chứ." Phó Hi Ngôn bắt đầu thấy là lạ, "Ná có vấn đề gì sao?"
Phó Hiên không đáp, quay người bỏ đi, trước khi đi còn không quên khiển trách: "Đồng liêu đều đã đi xa rồi, còn không mau đuổi theo?"
Phó Hi Ngôn thảng thốt: "..."
Đây là thái độ mà một người thúc thúc ruột nên có à?
Y phát hiện, từ khi đi làm đến giờ, hắn liền không còn là tiểu bảo bối béo tròn của gia đình nữa! Bảo sao có người thà mặt dày ăn bám cũng muốn làm đại bảo bối, thế giới của người trưởng thành thật sự quá đau lòng rồi.
Vừa cảm thán, y vừa tìm một chỗ râm mát, ung dung nhàn nhã đứng tại chỗ chờ đồng đội tuần tra xong một vòng rồi quay lại.
Đồng liêu: "..."
Chu Kiều vừa kéo y đến đứng trước mặt mình, một tên trong Phe Sở ở bên cạnh liền nhảy ra, giọng điệu không có ý tốt nói: "Phó tướng quân tìm ngươi có chuyện gì?"
Đội ngũ vốn đã im lặng, lúc này lại càng im lặng hơn.
Phó Hi Ngôn nói: "Hắn hỏi ta, câu tiếp theo của "Thổi gợn một hồ xuân thủy" là gì?"
Phe Sở ngơ ngác: "Là gì?"
Phó Hi Ngôn mỉm cười: "Liên quan gì đến ngươi?"
Người Phe Sở: "..."
Phe Phó ban đầu cũng có chút tò mò, thấy vậy lập tức giả bộ như không nghe thấy gì.
Sáng nay, vì Sở Quang gây náo động, bầu không khí tạm thời lắng xuống. Nhưng Phó Hi Ngôn hiểu rõ, gió đã thổi chính là báo hiệu cho giông tố sắp đến, sự yên tĩnh lúc này chẳng qua chỉ là sự tích tụ cho một cơn bão lớn hơn mà thôi.
Nhưng ngay thời điểm giông bão sắp đến, vì sao Phó Hiên lại nhắc đến ná cao su?
Y theo bản năng cảm thấy bất an.
Cảm giác bất an vẫn luôn này kéo dài đến tận lúc y tan ca về nhà. Đám hạ nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ đợi các chủ nhân lần lượt vào bàn.
Vì nhà ít người, nên Phó gia vẫn duy trì kiểu chia bàn ăn.
Nam một bàn, nữ một bàn.
Phó Hi Ngôn ngồi xuống, thấy chỗ của Phó Phụ và Phó Hiên vẫn trống, mà Phó Lễ An đã chuẩn bị khai tiệc, không khỏi thắc mắc: "Cha với thúc thúc đâu rồi?"
Phó Lễ An nói: "Đang bàn chuyện trong thư phòng, chúng ta ăn trước."
Phó Hi Ngôn chớp chớp mắt: "Bàn chuyện gì?"
Phó Lễ An liếc y một cái đầy ẩn ý, rồi cúi đầu uống canh.
Phó Hi Ngôn: "..." Không phải chứ, đại ca, nhà chúng ta đâu có tham gia tranh giải Bách Hoa Kim Tượng*, huynh trưng ra ánh mắt mê hoặc xuất thần này là để cho ai xem thế?
*Hai giải thưởng điện ảnh lớn ở Trung Quốc.
Phó Hi Ngôn nhìn anh một lát, thấy anh không thèm để ý đến mình, lại quay sang nhìn Phó Đông Ôn.
Phó Đông Ôn không thèm ngẩng đầu: "Ăn không nói, ngủ không nói."
Phó Hi Ngôn: "-_-" Sao? Dùng emoji cũng không được à?
Một bữa cơm nhạt nhẽo vô vị, vừa thấy Phó Lễ An đặt đũa xuống, Phó Hi Ngôn đã như con ngựa hoang sổng chuồng, vọt ra ngoài. Phó Đông Ôn cau mày, quay sang nhìn Phó Lễ An: "Ca..."
Phó Lễ An ung dung lau miệng, cúi đầu nói với Phó Thần Tỉnh: "Ăn xong không nên chạy nhảy, ăn ở đi đứng phải có quy củ, không thể bừa bãi. Làm ngược lại thì cứ nhìn vóc dáng của tứ ca ngươi là biết."
Phó Thần Tỉnh gật gật cái đầu nhỏ: "Thần Tỉnh thụ giáo."
Phó Hi Ngôn hoàn toàn không biết mình trong mắt đại ca và ngũ đệ chính là một cuốn sách giáo khoa sống mọi nơi mọi lúc đều có thể cung cấp những việc không nên làm. Y lúc này đang tăng tốc hết sức chạy về phía trước!
Y tin rằng, chỉ cần chạy đủ nhanh, là có thể bắt kịp sóng âm của cuộc trò chuyện bí mật giữa cha và thúc thúc!
Mười mét.
Năm mét.
Hai mét.
Một mét!
Cửa mở ra.
Phó Hiên giơ tay, nhẹ nhàng ấn lên trán Phó Hi Ngôn đang lao tới. Thân thể mập mạp của y lập tức như diều đứt dây, cả người tạo thành hình chữ "大" bay ngược lên cao, ngang bằng với mái nhà, rồi rơi xuống nhanh chóng. Khi chỉ còn cách mặt đất nửa mét, đột nhiên dừng lại, sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.
Phó Hi Ngôn nằm dưới đất, vừa chua xót vừa hâm mộ thở dài một hơi.
Võ công cao cường, thật tốt biết bao!
"Còn không mau đứng lên! Trước mặt trưởng bối mà nằm sõng soài trên đất, còn ra thể thống gì!" Phó Phụ bất mãn quở trách.
Phó Hi Ngôn đỡ eo ngồi dậy, khuôn mặt trắng nõn nhăn thành một cục, cố gắng bày ra dáng vẻ dữ dằn: "Hôm nay có một câu, con không nói không được!"
Phó Phụ: "Nói."
Phó Hi Ngôn: "Không cho con nói, con sẽ... Ủa?"
Phó Hiên nói: "Ở đây không có a di của ngươi, chỉ có cha và thúc thúc, ngươi cứ nói đi."
Phó Hi Ngôn vỗ vỗ mông đứng dậy, giơ tay tuyên bố: "Ta không muốn làm Vũ Lâm Vệ nữa! TA muốn từ chức!"
Phó Hiên và Phó Phụ liếc nhau một cái.
Phó Hiên nói: "Được thôi, con lại đây."
Phó Hi Ngôn: "?"
Phó Phụ thấy y chần chừ không bước tới, trong lòng nổi giận, cười lạnh: "Sao? Ngay cả mấy bước này cũng không dám đi? Ta thấy con vẫn nên ở lại, tiếp tục làm Vũ Lâm Vệ đi!"
Rõ ràng là phép khích tướng, nhưng miếng mồi từ chức quá mức béo bở, Phó Hi Ngôn vẫn là dè dặt bước lên hai bước.
Phó Hiên đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong tay áo.
"Má ơi!" Phó Hi Ngôn giật nảy mình nhảy lùi ra sau.
Phó Hiên đưa dao ra: "Lần này đi Lạc Dương, đường xa vạn dặm, ta và cha ngươi đều không ở bên cạnh, mọi thứ phải dựa vào chính mình. Con dao găm này tên là Phong Linh, là linh khí cấp Huyền, nếu có người có sát ý với ngươi, nó sẽ rung lên cảnh báo. Nếu ngươi ôn dưỡng tốt, có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ có thể tiến lên một tầm cao mới."
Phó Hi Ngôn nhìn con dao, rồi lại nhìn Phó Hiên, y ngơ ngác lặp lại: "Đi Lạc Dương?"
Phó Hiên dửng dưng nói: "Hoàng thượng thành lập Cẩm Y Vệ, Sở Quang đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ, hộ tống tam hoàng tử đến Lạc Dương giám sát xây dựng tân cung, đã sắp khởi hành. Ngươi và Vũ Đạt đều có tên trong danh sách." Mặc dù tin tức đến trễ một bước, nhưng điều cần biết thì đều đã biết.
Trong đầu Phó Hi Ngôn lập tức liên tưởng đến câu "Phi ngư phục, tú xuân đao*, nam thần triều Minh đẹp trai oai phong giàu có" lắp bắp hỏi: "Cái, cái thân hình này của ta cũng được à?"
*Y phục và thanh đao chuyên dụng của Cẩm Y Vệ, trên là một câu nói của cư dân mạng TQ dùng để miêu tả Cẩm Y Vệ theo cách hài hước ngầu lòi.
Phó Phụ ở bên cạnh bất mãn nói: "Nói cái gì đó! Đã chọn ngươi rồi, tất nhiên là được."
Phó Hi Ngôn điên cuồng lắc đầu.
Không không không, ta không được!
Trong Cẩm Y Vệ lại chen vào một tên béo mập như ta, bộ lọc mỹ nhan sẽ sụp đổ mất thôi!