Đoàn Sủng Thiên Kim Giả Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 12: Gặp mặt rồi vả mặt – Quẹt thẻ giúp chị!

Thời Khê mải tập trung đọc kịch bản hoàn toàn không để ý đến thái độ dè dặt của các nhân viên đoàn phim xung quanh.

Với vai trò là nữ phụ độc ác, cô gánh trọng trách tạo nút thắt cho cốt truyện, ít nhất cũng phải học thuộc lời thoại thật tốt.

Đạo diễn thì chẳng buồn quan tâm đến lời ra tiếng vào trên mạng, vẫn nghiêm túc chỉ đạo quay phim như thường.

Ba rưỡi chiều, cảnh quay của Thời Khê kết thúc.

Đạo diễn gọi cô lại: “Thời Khê, mai tối quay cảnh lễ kỷ niệm thành lập trường, cô nhất định phải có mặt đấy!!!”

“Yên tâm đi ạ, chiều mai bốn giờ tôi sẽ đến đúng giờ.” Thời Khê vừa thu dọn đồ vừa tranh thủ “chuồn lẹ”.

Tối nay còn phải đi ăn với Tạ Vân Châu ở Thanh Thủy Cư, cô liếc đồng hồ một cái định ghé trung tâm thương mại mua cái quần trước đã.

Dù gì cũng là cô làm bẩn quần của Tạ Vân Châu, nói sao cũng vẫn phải đền cho người ta một chiếc đàng hoàng.

Đến trung tâm thương mại, Thời Khê bước vào khu đồ nam, đi dạo một vòng.

Cô chưa từng mua đồ cho đàn ông bao giờ, bước chân vào khu này lập tức như thấy trời đất quay cuồng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quần áo nam cũng na ná nhau cả, Thời Khê chọn đại một chiếc đắt tiền rồi tính tiền luôn.

Nhìn đồng hồ mới chỉ 5 giờ, Thời Khê nghĩ tranh thủ dạo thêm vài cửa hàng, mua ít đồ cho bản thân.

Chưa đi được bao xa, cô đã nghe thấy tiếng tranh cãi từ phía trước.

“Cô là dân quê mà cũng đòi mua bộ này à? Cô biết nó bao nhiêu tiền không? Cô có mua nổi không? Cẩn thận một chút, làm bẩn thì cô không có tiền mà đền đâu!”

Thời Khê liếc qua một cái, liền thấy người đang bị bắt nạt chính là Ninh Du.

Trời má, nữ chính sao lại ở đây?!

Thời Khê suýt nữa nghẹn thở.

Cô chỉ đi mua đồ thôi mà, thế nào lại đυ.ng ngay Ninh Du chứ?!

Nghĩ lại lời thoại ban nãy, Thời Khê cũng nhớ ra chi tiết này trong nguyên tác.

Đại khái là: Ninh Du ra ngoài mua váy dạ hội, đυ.ng phải một nữ pháo hôi bị người ta mỉa mai là quê mùa, không có tiền, không có mắt nhìn.

Cuối cùng, nữ pháo hôi bị Ninh Du thẳng tay vả mặt.

Rất tốt, không có vai cho Thời Khê mình ở đây!

Không liên quan, Thời Khê lập tức định chuồn khỏi khu vực "trung tâm kịch bản" này.

Ai ngờ vừa xoay người định đi, nữ pháo hôi kia đã gọi cô lại.

“Ồ, Thời Khê! Mau vào đây!”

Thời Khê: Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ!

Cô giả vờ không nghe thấy, nhưng nữ pháo hôi đã nhanh chân bước tới, kéo cô từ ngoài cửa hàng vào bên trong.

“Thời Khê, cậu thấy bộ váy này thế nào?” Nữ pháo hôi vui vẻ nói: “Sắp tới nhà họ Thời tổ chức tiệc rồi, nếu cậu mặc bộ này, chắc chắn sẽ khiến người ta kinh diễm luôn!”

Thời Khê nhìn theo hướng cô ta chỉ thì thấy một chiếc váy trắng tinh khôi, điểm xuyết pha lê lấp lánh, phần ngực là những tầng voan xếp lớp, thiết kế rất cầu kỳ và ấn tượng.

Quả thực là đẹp thật.

Ninh Du đứng bên cạnh bật cười khẽ: “Bộ váy đó là tôi nhìn thấy trước.”

Nữ pháo hôi hơi nhướng cằm, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, đánh giá Ninh Du từ đầu đến chân đầy khinh bỉ: “Cô nhìn thấy trước? Cô có tiền mua không?”

Ánh mắt Ninh Du trầm xuống, trong lòng hơi tức.

Vốn dĩ cô ấy chẳng muốn tham gia bữa tiệc gì hết, trở về nhà họ Thời cũng là do tình huống ép buộc, cuộc sống tự do trước đây hoàn toàn bị đảo lộn.

Cô ấy không mua nổi? Đúng là nực cười!

Cô ấy chính là—

“Cô ấy là chị tôi. Bộ váy đó tính vào tài khoản của tôi.” Thời Khê rút điện thoại, mở thẻ thành viên điện tử của cửa hàng, nói với nhân viên: “Làm đơn hàng giúp tôi.”

Cả Ninh Du và nữ pháo hôi đều sững người.

Nhân viên bán hàng dĩ nhiên nhận ra Thời Khê, hơi sửng sốt một chút rồi lập tức cung kính nhận lấy điện thoại: “Vâng, mời Thời tiểu thư đi bên này ạ.”

Ninh Du nhìn Thời Khê, khẽ cau mày có phần không được tự nhiên: “Tôi có tiền, không cần cô trả hộ.”

Thời Khê hạ giọng: “Em có thẻ thành viên ở đây, được giảm 25%.”