Hoa Dành Dành

Chương 10

Khi ánh mắt một người chứa đầy sao trời và lửa cháy, điều đó cũng có nghĩa người đó đang theo đuổi một giấc mơ.

Mà đối với Cố Viễn Sâm, Quý Mạc chính là một người đang theo đuổi giấc mơ ấy – giấc mơ về anh.



Cố Viễn Sâm ngồi thẳng người dậy, không muốn dây dưa thêm bất kỳ rắc rối nào. Nghĩ ngợi một chút, anh nhìn về phía Tiêu Thừa – người đang kết thúc bài phát biểu trên sân khấu – rồi nhắn tin cho Từ Phong: [Tôi ra bãi đỗ xe trước. Lát nữa cậu dẫn Tiêu Thừa ra gặp tôi ở đầu đường.]

Từ Phong quay lại, giơ tay làm dấu OK, ra hiệu đã nhận được tin nhắn.



Không ai ngờ rằng, ngay khi Cố Viễn Sâm đứng dậy rời đi, Quý Mạc lập tức nhận ra anh định rời khỏi hội trường.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu gần như muốn lập tức đuổi theo. Nhưng vị trí của cậu lại quá gần phía trước, lối đi chật hẹp, rất khó để len ra mà không gây chú ý. Quý Mạc chỉ đành ngồi yên tại chỗ, như thể đang ngồi trên đống lửa. Mỗi giây trôi qua đều trở thành sự giằng xé. Sớm biết vậy, cậu đã nên chọn ngồi ở hàng ghế cuối cho rồi, khi đó dù có muốn lẻn đi cũng chẳng ai phát hiện.

Trong lúc cậu đang dằn vặt, ánh sáng trong hội trường bất ngờ vụt tắt.

Cả không gian lập tức náo loạn. Tiếng nói chuyện xôn xao vang lên, một vài giáo viên cao giọng yêu cầu mọi người không rời khỏi chỗ ngồi, nói rằng hệ thống điện đang được kiểm tra.

Các sinh viên đồng loạt bật đèn pin từ điện thoại để chiếu sáng. Từ Phong cũng không ngoại lệ.

Nhưng khi hắn vừa mở điện thoại lên, chỗ ngồi bên cạnh đã trống trơn từ bao giờ.



Bầu trời tháng Chín sẩm tối muộn.

Điện thoại hiện giờ đã là 6 giờ 30 nhưng phía chân trời vẫn còn chút ánh sáng le lói.

Quý Mạc chạy chầm chậm qua những dãy hành lang dài, cuối cùng cũng bắt kịp Cố Viễn Sâm lúc này đã đi đến ngã tư đường.

Cậu lấy hết dũng khí chặn anh lại.

“Xin chào.” Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng, Quý Mạc đã hối hận rồi. Cậu không nên nói “xin chào”, cậu nên gọi thẳng tên anh, hoặc giống như hồi nhỏ mà gọi anh bằng cách thân thiết hơn.

“Cậu cần gì à?” Cố Viễn Sâm hơi ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua như muốn hỏi: cậu làm cách nào mà có thể lén rời khỏi hàng ghế đầu một cách nhanh chóng như vậy?

“Em… có chuyện muốn nói với anh…” Mặt Quý Mạc đỏ bừng, cuối cùng cũng đổi cách xưng hô “anh” thay vì “ngài”. Chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng với cậu, đó như một bước tiến gần hơn đến khoảng cách từng xa vời giữa hai người.

Nhìn vẻ lúng túng của Quý Mạc, Cố Viễn Sâm thầm nghĩ: có lẽ hôm nay mình sẽ không tránh khỏi một tình huống khó xử.

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bề ngoài anh vẫn giữ vẻ lịch sự. Hơn nữa, anh hiểu rõ rằng giữa mình và cậu sinh viên trước mặt này có một sự hòa hợp hiếm có về pheromone.

Có thể cậu Omega này chỉ bị tác động bởi pheromone. Xét cho cùng, họ chỉ vừa mới gặp nhau, nếu không anh thật sự không thể lý giải được vì sao cậu lại đuổi theo mình từ hội trường ra đây, bất chấp ánh mắt của bao người.

“Cậu muốn nói gì với tôi?” Cố Viễn Sâm hỏi.

Cổ họng Quý Mạc như bị nghẹn lại, cảm giác như có một hòn đá chắn ngang, không thể nuốt trôi mà cũng chẳng thể thốt nên lời. Tim cậu đập thình thịch, âm thanh đó như vang vọng khắp không gian tĩnh lặng xung quanh, khiến cậu càng thêm bối rối.

Cố Viễn Sâm nhìn cậu, nói tiếp: “Nếu không có gì, tôi còn việc khác phải làm.”

“Chờ đã!” Quý Mục bất giác lên tiếng, vô tình cắt ngang lời anh: “Em là Quý Mạc.”

Cố Viễn Sâm sững lại, nhìn cậu rất lâu. Đôi mắt anh ánh lên một tia nghi hoặc, rồi anh hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng lại tỏ ra dửng dưng:

“Ừm. Rồi sao nữa?”

“...”

Còn có thể nói gì được nữa?

Cậu là Quý Mạc.

Cậu là người mà Cố Viễn Sâm từng dịu dàng đối xử khi còn bé.

Chỉ cần nói vậy thôi, chẳng phải đã đủ rồi sao?

Quý Mạc vừa ngỡ ngàng vừa hụt hẫng nhìn anh, mãi mới lắp bắp hỏi: “Anh… anh không nhớ ra em sao?”

Cố Viễn Sâm lặng lẽ nhìn cậu, trong ánh mắt không hề gợn lên chút cảm xúc nào.

Là nhớ, hay không nhớ? Quý Mạc không thể đoán ra. Chỉ biết rằng, dưới bầu trời hoàng hôn nhạt màu, tháng Chín đã dần bước vào đầu thu. Hương hoa quế sắp lan tỏa, và hoa dành dành của mùa hè cũng sắp biến mất hoàn toàn.

“Anh ơi…” Quý Mạc nghẹn ngào, đôi tay luống cuống, giọng nói run rẩy đầy đau lòng: “Anh thực sự không nhớ em sao?”



Ghi chú: Bé Mạc gọi anh Sâm là ca ca (anh).