Ghi Chú Từ Độ Cao 130 Centimet

Chương 2

"Con gái lão Tư?" Vợ ông, Trương Ninh, nhất thời chưa kịp nhớ ra. Hóa ra người có tuổi rồi thì trí nhớ sẽ kém đi là thật.

"Con gái của Tư Tiểu Bình."

"Aiya, là đứa bé đó à..."

Nghe bố mẹ nói chuyện, Cổ Chi Lam nuốt miếng cá thơm ngon trong miệng. Thực ra cô đã no rồi, nhưng về nhà ăn cơm, thuận theo ý tốt của bố cũng là điều nên làm. Thế là cô lại gắp một cọng rau, bỏ vào bát. Vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa nghĩ mai phải tập thể dục thêm nửa tiếng nữa, để tiêu hao hết lượng calo dư thừa mới được.

Tư thế ăn uống của Cổ Chi Lam không có gì để chê, đều là từ nhỏ được dạy dỗ mà ra. Mặc dù cả xã hội từ lâu đã ưa chuộng phong cách ăn uống thoải mái tự nhiên hơn, cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc ăn uống thoải mái như những người bạn khác, chỉ là thói quen rồi rất khó thay đổi.

"Nói mới nhớ, trong lớp các con chỉ có nó và con học ở Hopkins thôi nhỉ?"

Mẹ vừa nói vừa nhìn Cổ Chi Lam, Cổ Chi Lam khẽ gật đầu, không hề tỏ ra vui vẻ như người ta tưởng khi nghe tin về bạn học cũ.

Viện trưởng Cổ tiếp tục: "Năm nay vừa tốt nghiệp, lão Tư nói muốn cho nó về viện làm việc. Bố thấy thành tích con bé rất tốt, lý lịch cũng ổn, mà đang thiếu người, nên đồng ý rồi."

"Aiya, không đúng nha. Sao năm nay mới tốt nghiệp? Lam Lam nhà chúng ta đã tốt nghiệp hai năm rồi."

"Con bé học Hóa sinh và Phân tử, học đại học ít nhất phải năm năm, có người sáu bảy năm mới tốt nghiệp được. Đứa bé này cũng giỏi, chỉ mất thêm một năm đã lấy luôn bằng Tiến sĩ rồi."

"Thế thì giỏi thật, sao không ở lại Mỹ phát triển?"

"Con bé rất ngoan, bố nó gọi một tiếng là về nước ngay."

"Aiya, xem trí nhớ của tôi này. Con gái lão Tư tên là... Tư gì ấy nhỉ?"

Viện trưởng Cổ cũng nhất thời không nhớ ra cả tên, chỉ nhớ được một chữ.

Ngồi bên cạnh, Cổ Chi Lam khẽ đáp:

"Tư Nhất Nhiên."

-- Ngữ điệu bình thản đến mức không thể bình thản hơn, hệt như ấn tượng của cô về chủ nhân cái tên này, nhạt nhẽo vô vị.

Tư Nhất Nhiên này là bạn học cùng lớp cấp hai, cấp một cũng học cùng lớp, thậm chí hồi mẫu giáo cũng học cùng. Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, con em trong viện nghiên cứu đều sống trong cùng một khu, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên, học cùng một trường cấp ba trực thuộc.

Nhưng đến đại học vẫn là bạn học, thì Tư Nhất Nhiên là người duy nhất.

Vì vậy bố mẹ mới nghĩ rằng hai người họ đương nhiên sẽ thân thiết hơn một chút -- nhưng thực tế thì không.