Hoàng thượng vừa đến cửa đã thấy dáng người yểu điệu của Cảnh quý nhân, Trương Đức Toàn bên cạnh định lên tiếng bẩm báo, nhưng bị hắn phất tay ngăn lại.
Những người khác thấy Hoàng thượng đều quỳ xuống hành lễ, Cảnh quý nhân mải mê nhảy múa, không biết phía sau có người. Quay đầu lại nàng ta giật mình. Loạng choạng suýt nữa thì ngã, Hoàng thượng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng ta.
"Hoàng thượng, thϊếp thân thất lễ..." Mặt nàng ta đỏ bừng, không dám nhìn hắn.
Cảnh quý nhân định thoát khỏi vòng tay hắn để hành lễ, nhưng lại bị hắn ôm chặt. Sau đó hắn bế nàng ta lên rồi bước ra khỏi cửa cung.
Một nửa nô tài Phương Hoa Điện thầm mắng Bạch Tình ngốc, một nửa lại thương nàng, ân sủng đến tay lại bị người khác cướp mất.
Bạch Tình ngược lại vui vẻ vô cùng, chỉ cần Hoàng đế có tân sủng ắt sẽ quên những nữ nhân khác.
Diệp Hàm có chút kỳ quái, sao vừa gọi Cảnh quý nhân, nàng ta đã đến rồi. Người thường nào dám đến vào lúc này, đến chính là muốn tranh sủng với Hoàng thượng.
Bạch Tình nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Hàm, nói: "Cảnh quý nhân là nữ nhân duy nhất trong hậu cung này thật lòng yêu Hoàng thượng. Năm xưa nàng ta vừa gặp Hoàng thượng đã nhất kiến chung tình. Cảnh quý nhân cùng ta tiến cung, chỉ gặp Hoàng thượng hai lần, hôm nay có thể gặp lại, để giải nỗi tương tư, bất kể trường hợp nào nàng ta cũng sẽ đến. Nhưng tên ngốc đó nào nhớ được nàng ta, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, hắn e là ngay cả ai đã ngủ với mình rồi cũng chẳng biết."
Hậu cung này rốt cuộc cũng có nữ nhân động chân tình.
Cảnh quý nhân liên tục một tháng được sủng ái không ngừng, thăng liền mấy cấp, từ Quý nhân trực tiếp thành Cảnh tần.
"Nương nương, lực đạo này được không ạ?"
Diệp Hàm đứng sau lưng Mộ Tuyết Yên, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng.
"Ừm... Được, cứ như vậy."
Mộ Tuyết Yên xoa Thịt Viên trong lòng, ghét bỏ nói: "Thịt Viên, ngươi lại béo lên rồi, buổi trưa không cho ngươi ăn đâu."
"Meo meo meo." Thịt Viên như đang phản đối.
Tiểu Kim Tử từ ngoài cửa chạy vào: "Nương nương, Cảnh tần nương nương đến."
"Cho nàng ta vào."
Tiểu Kim Tử: "Cảnh tần nương nương nói đến tìm Diệp công công, không dám vào quấy rầy Quý phi nương nương."
Cũng vì giúp Cảnh tần được sủng ái, các phi tần đều tìm đến Diệp Hàm, không dám trắng trợn hỏi Quý phi nương nương đòi người, chỉ âm thầm lấy lòng.
Diệp Hàm thấy Cảnh tần cả người đều khác xưa, tỏa ra vẻ phong tình vạn chủng.
"Nương nương tìm nô tài có việc gì?"
Cung nữ bên cạnh Cảnh tần đặt vào tay Diệp Hàm một gói đồ, mở ra xem là mấy miếng vàng lá, còn có một chiếc vòng ngọc thượng đẳng.
Diệp Hàm dạo này nhận của nàng ta không ít lễ vật, lần này thật sự ngại nhận, lại nhét trả lại vào tay cung nữ.
"Nương nương đừng cho nô tài nữa, người đã cho nhiều lần rồi."
Cảnh tần tự tay đặt lại vào tay Diệp Hàm, nói: "Ngươi cứ cầm lấy đi, không có ngươi thì đã chẳng có ta ngày hôm nay. Hơn nữa, mấy thứ này đều là Hoàng thượng ban thưởng, ta cũng dùng không hết."
Trên đời này còn có tiền dùng không hết sao? Thịnh tình khó từ chối, Diệp Hàm miễn cưỡng nhận lấy.
Tiễn Cảnh tần đi rồi, Diệp Hàm lén lút kéo Tiểu Kim Tử sang một bên, mở khăn tay, cho hắn mấy miếng vàng lá. Ở trong cung, thứ khác không học được, nhưng lấy lòng người khác là kỹ năng sinh tồn thiết yếu.
Tiểu Kim Tử hầu hạ Quý phi nhiều năm, người tặng lễ cho hắn nhiều vô số kể, nào ngờ Diệp Hàm mới đến không lâu đã ra tay hào phóng như vậy, cho ngay vàng lá, khiến hắn mừng rỡ.
"Ôi, Diệp công công khách sáo quá."
Diệp Hàm: "Đâu có, sau này ở Trường Nhạc cung còn phải nhờ Kim công công chiếu cố nhiều hơn."
Tiểu Kim Tử: "Khiêm tốn rồi, Diệp công công bây giờ là người được các chủ tử săn đón đấy. Trước là giúp Tinh chiêu nghi làm quà mừng thọ cho Hoàng thượng, giờ lại giúp Cảnh tần được sủng ái, Diệp công công thật sự không đơn giản, e là sau này ta phải theo ngươi lăn lộn rồi!"
Diệp Hàm được khen đến híp cả mắt: "Đâu có, Kim công công quá khen, ta nào có lợi hại như vậy, chỉ là chút mưu mẹo vặt thôi."
"Bổn cung thấy ngươi đâu chỉ có chút mưu mẹo vặt, khiến các phi tần trong hậu cung tranh nhau giành giật ngươi."
Mộ Tuyết Yên không biết đã đến từ lúc nào, một người một mèo nhìn chằm chằm hai người đang tâng bốc lẫn nhau.
"Nô tài đáng chết, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."
Mộ Tuyết Yên cúi đầu thấy chiếc vòng trong tay Diệp Hàm còn chưa kịp cất đi, bèn ra lệnh: "Đưa bổn cung xem."
"Bổn cung tưởng là thứ gì, vòng tay thế này bổn cung có cả đống."
Diệp Hàm thầm nghĩ: "Biết ngươi giàu rồi, khoe khoang cái gì chứ."
"Meo..." Thịt Viên cắn chiếc vòng ngọc trên tay Mộ Tuyết Yên, cắn chưa đã nghiền, còn dùng cả hai chân."
"Bổn cung thấy Thịt Viên thích lắm, thưởng cho nó vậy, công công có bằng lòng không?"
Diệp Hàm tất nhiên không nỡ, chiếc vòng đẹp như vậy, mang về hiện đại biết đâu bán được giá hời, nhưng lại không dám cãi lời. Đành phải chấp nhận: "Nô tài... Bằng lòng..."