Xuyên Thành Tiểu Thái Giám Của Quý Phi

Chương 2

Diệp Hàm suy nghĩ một hồi, nàng ta nói cũng đúng, 1 triệu tệ! Nàng phải cướp được bao nhiêu đơn hàng mới kiếm được từng ấy tiền, chỉ là bảo nàng xuyên không thì thật nực cười.

"Tôi... Để tôi suy nghĩ..."

Mắt người phụ nữ cong cong, dường như đang cười, đáp: "Được."

Diệp Hàm lại hỏi: "Nhưng mà, nếu đi thì phải đi như thế nào?"

Người phụ nữ đáp: "Ba ngày sau, lúc trăng tròn, chiếc nhẫn sẽ phát tín hiệu, đến lúc đó cô sẽ tự nhiên biết..."

Nói xong nàng ta liền bỏ đi.

Diệp Hàm nhìn bóng lưng nàng ta, càng thêm tò mò, nàng ta không có thẻ nhân viên, làm sao vào được đây?

Người phụ nữ vừa xuống lầu, liền nhanh chóng thay đồ, áo khoác bên ngoài lập tức biến thành áo sơ mi trắng, tháo mũ và khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, lại khoác áo vest lên chiếc túi xách đen để che đi, tự nhiên lấy thẻ nhân viên từ trong túi ra đeo lên cổ, ung dung đi lại trong công ty, còn khiến không ít nam nhân phải ngoái nhìn.

Ba ngày sau... Vừa đúng là ngày nữ thần kết hôn. Diệp Hàm giật mình, trùng hợp vậy sao?

Ngày cưới của nữ thần, Diệp Hàm vì tắc đường nên đến hơi muộn, vừa lúc chứng kiến cảnh cô dâu chú rể trao nhẫn và hôn nhau.

Lúc này đây, dường như nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ, Diệp Hàm lau nước mắt, đau đớn nói: "Bảy năm thanh xuân của tôi, cuối cùng cũng uổng phí rồi!"

Buổi tối, Diệp Hàm một mình ôm một chai rượu uống ở góc khuất, khách sạn này rất lớn, nàng tìm rất nhiều nơi mới tìm được một góc yên tĩnh như vậy, uống đến mặt đỏ bừng, trong lúc mơ màng, dường như thấy nữ thần mặc váy cưới đi về phía mình, mỉm cười nói với nàng: "Kỳ thực, hôm nay là hôn lễ của tôi và cô..."

Diệp Hàm cười ngần ngơ, thân thể đột nhiên bị một lực hút vô hình kéo đi, cả người bị kéo ra khỏi khách sạn. Nhìn xuống dưới, chiếc nhẫn trên ngón trỏ đang phát sáng.

Thì ra những gì người phụ nữ kia nói đều là thật... Nàng thật sự sắp xuyên không rồi sao? Nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà...

Chiếc nhẫn vẫn tiếp tục phát sáng, cho đến khi Diệp Hàm bị lực hút này kéo đến bên cạnh một hồ bơi lớn mới dần dần dừng lại.

Viện nghiên cứu thời gian thành phố Y, người đàn ông đeo kính hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Giáo sư Quý, có kích hoạt nút xuyên không không?"

"Kích hoạt."

Cả người Diệp Hàm không tự chủ được nhảy xuống hồ bơi, dần dần cảm nhận được sự khó chịu khi bị nước nhấn chìm, cố hết sức vùng vẫy muốn bơi lên. Nhưng vô ích, cơ thể cứ chìm dần xuống.

Diệp Hàm bị một gáo nước lạnh tạt tỉnh.

Nàng nheo mắt nhìn thấy mấy thái giám cung nữ giống trong phim cổ trang đang vây quanh mình. Một tên thái giám cầm đầu véo mặt nàng: "Này này, Tiểu Diệp Tử, tỉnh dậy, nếu để tổng quản biết ngươi uống rượu, nhất định sẽ đánh nát mông ngươi đó."

Tổng quản... Mông...

Diệp Hàm vừa nghe thấy mấy chữ này liền tỉnh táo lại, túm lấy áo tên thái giám kia hỏi: "Đây là đâu? Ta đến đây khi nào?"

Tên tiểu thái giám hất tay nàng ra: "Bảo ngươi lén uống rượu, uống đến ngốc rồi hả? Mau dậy làm việc."

Các thái giám cung nữ thấy nàng tỉnh lại liền tản ra. Diệp Hàm xoa xoa đầu, đứng dậy thấy bên cạnh có một thùng nước, vội soi mặt mình. Mặt không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng... Sao nàng lại mặc đồ thái giám...

Chẳng lẽ những gì người thần bí kia nói là thật? Tự dưng đeo cho nàng một chiếc nhẫn, còn cho nàng một số tiền không nhỏ, chỉ để đưa một người phụ nữ không muốn trở về hiện đại về.

Vậy cũng không nên là thái giám chứ... Diệp Hàm kéo cổ áo ra kiểm tra, ngực vẫn còn, chỉ là bị băng lại, cũng may vẫn là thân nữ, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, thật sợ mình biến thành không nam không nữ.

"Tiểu Diệp Tử, còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi rửa bô, lề mề cái gì!" Lão thái giám tổng quản vênh ngón tay út lên, đá vào mông Diệp Hàm một cái.

"Rửa... Cái gì!"

Diệp Hàm xoa mông, nhìn theo hướng lão tổng quản chỉ, thấy một đống bô xếp chồng lên nhau, thi thoảng còn có vài con ruồi bay vo ve. Cái thế đạo gì thế này, xuyên không thành thái giám không nói, còn phải đi rửa bô cho người ta.

Nén cơn buồn nôn, rửa bô đến nửa đêm, bỗng nhiên chiếc nhẫn trên ngón trỏ lóe sáng, như đang nhận tín hiệu gì đó.

"Người xuyên không: Diệp Hàm. Địa điểm xuyên không: Đông Ly quốc. Nhiệm vụ: Đưa bác sĩ Bạch trở về." Một giọng nói máy móc vang lên bên tai, Diệp Hàm quay đầu lại, ngoài ánh trăng mờ ảo trên trời, chẳng thấy ai cả.

"Xuyên không thì xuyên không, sao lại biến ta thành thái giám?" Diệp Hàm ném bàn chải gỗ trong tay xuống, cau mày khó chịu.

"Lỗi hệ thống."

Chết tiệt!

Diệp Hàm tức đến nghẹn thở, nếu không phải vì muốn sớm trả hết nợ, nàng mới không nhận một triệu tệ đến đây chịu khổ. Còn cái tên bác sĩ Bạch chết tiệt kia rốt cuộc ở đâu!