Nhìn những con cá nướng vừa chín tới, Thời Hạ chợt cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm vài ngày nữa. Dù xung quanh có người bất mãn, thậm chí muốn tìm mấy vị mặc bạch y lam văn kia để phân rõ trắng đen, nàng vẫn lặng lẽ ngậm miệng. Nàng sợ, lỡ mình cũng biến thành... cá nướng thì chẳng biết kêu ai.
Thuyền cứ thế chậm rãi trôi đi. Sau một tháng rưỡi dài đằng đẵng, vào một ngày đẹp trời, khi ánh nắng dịu dàng len lỏi, mùa xuân như đang ngập tràn khắp nơi, thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Bỗng nhiên, một tiếng hét kinh hãi vang lên:
“Mau nhìn kia! Đó là cái gì vậy?”
Thời Hạ tò mò, theo dòng người tiến về phía mũi thuyền. Trước mắt nàng là một cảnh tượng kỳ lạ mà nàng chưa từng tưởng tượng: mặt biển rộng lớn tựa như bị chia cắt bởi một đường đứt gãy sắc lẹm. Phía dưới là một khoảng không đen ngòm, sâu thẳm không thấy đáy, phía trên lại bị bao phủ bởi một màn sương trắng dày đặc. Tiếng gió rít lên bên tai, những lưỡi dao gió sắc bén xoáy tít trong màn sương, không ngừng bay lượn với mật độ dày đặc đến mức không để lại chút khe hở nào.
Thời Hạ cảm thấy tim mình thắt lại. Hình ảnh này gợi nhớ đến chiêu “lưỡi dao gió” mà kẻ mang danh Hắc Sát từng sử dụng. Nhưng so với những gì nàng đang chứng kiến, chiêu của hắn chẳng khác nào trò đùa con trẻ. Nếu ai bước vào đây, có lẽ chỉ còn lại chút tro tàn.
Bầu không khí trên thuyền lập tức rơi vào hoảng loạn. Những ánh mắt sợ hãi, những tiếng thì thầm đầy lo lắng không ngừng vang lên.
“Im lặng hết đi! Đừng có la hét nữa!” Đệ tử bạch y lam văn dẫn Thời Hạ lên thuyền lúc trước bước ra, giọng lạnh lùng như muốn chặn đứng mọi sự hỗn loạn. “Đến đây rồi, có gì phải sợ? Bộ chưa từng thấy qua chuyện này sao?”
Nói rồi, hắn lấy ra một khối ngọc bài, nhắm mắt lẩm bẩm niệm chú. Khối ngọc tỏa sáng rực rỡ, rồi bay lên không trung, hóa thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ bao trọn cả con thuyền. Ngay lúc đó, thuyền khẽ rung chuyển và từ từ nhấc khỏi mặt biển, bay thẳng vào màn sương trắng. Điều kỳ diệu là những lưỡi dao gió hung hãn kia tự động lùi lại, tạo thành một con đường thông thoáng để thuyền băng qua.
Ánh mắt của mọi người lúc này có thể miêu tả ngắn gọn thế này: ⊙▽⊙ “Trời ơi! Phi thuyền này là thật sao?”
Chỉ mất chưa đầy mười lăm phút, con thuyền đã vượt qua vùng sương trắng đầy nguy hiểm. Trước mắt họ hiện ra một thế giới hoàn toàn mới: bầu trời rực rỡ như cực quang, không trung lơ lửng những ngọn núi lớn nhỏ. Trên đỉnh núi, những ban công và lầu các nguy nga hiện lên giữa mây mù, nơi nơi sương khói mờ ảo, tiên hạc bay lượn không ngừng. Đôi lúc, vài bóng người cưỡi kiếm lướt qua bầu trời, để lại ánh nhìn kinh ngạc của những kẻ dưới mặt đất.
Thời Hạ chợt có cảm giác mình đang bước vào một trò chơi tiên hiệp, hơn nữa còn là bản đồ của một khu vực cao cấp, đầy kỳ bí.
Con thuyền cuối cùng cũng dừng lại dưới chân một ngọn núi lớn nhất. Nhìn lên, nàng có thể thấy những cung điện đồ sộ thấp thoáng giữa những tầng mây. Các đệ tử bạch y lam văn dẫn mọi người xuống thuyền, đi về một con đường nhỏ nơi chân núi.
Tại đó, đã có hai người đứng chờ sẵn, cũng mặc bạch y lam văn, một nam một nữ.
“Bạch sư huynh, Mộ sư tỷ.” Thiếu niên dẫn đầu nhóm hành lễ, cung kính cúi chào hai người kia.
“Lý Lâm sư đệ, đi đường vất vả rồi.” Vị sư huynh họ Bạch mỉm cười, bước tới nhìn lướt qua đoàn người phía sau. “Đây là những đệ tử mới nhập môn hôm nay sao?”
“Đúng vậy.” Thiếu niên cung kính trả lời. “Tổng cộng là 250 người.”
“Năm nay số người có duyên với tiên đạo thật sự không ít.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà.” Nữ đệ tử họ Mộ mỉm cười tiếp lời. “Những ngày tiếp theo chưa chắc đã đông thế này.”
“Cũng phải.” Vị Bạch sư huynh khẽ gật đầu, điều chỉnh lại sắc mặt nghiêm nghị rồi quay sang Lý Lâm. “Sư đệ, danh sách người được chọn đã quyết định chưa?”
“Vừa mới hoàn tất vào hôm qua,” Lý Lâm trả lời.
Bạch sư huynh phẩy tay, ra hiệu. “Vậy thì tuyên bố đi.”
“Vâng!” Lý Lâm xoay người lại, đối mặt với đoàn người phía sau. Từ trong tay áo, hắn rút ra một quyển sách nhỏ, giở ra rồi lớn tiếng đọc to một chuỗi số dài: “79151718…”
Hắn đọc liên tục trong khoảng nửa khắc, giọng vang vọng khắp khu vực, rồi mới dừng lại. Sau đó, ánh mắt hắn quét qua những người trước mặt, lạnh lùng tuyên bố: “Những ai giữ thẻ bài có số vừa được đọc, hãy lập tức quay về.”
Lời vừa dứt, cả đám người lập tức xôn xao. Bầu không khí vốn căng thẳng giờ bùng lên đầy phẫn nộ, bởi vì rõ ràng, những con số đó chiếm đến một nửa số người ở đây. Một số người không chịu nổi đã đứng dậy, tỏ rõ sự bất mãn.
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Đúng vậy! Chúng ta đã vượt bao gian khổ mới đến được đây, tại sao lại không cho chúng ta nhập môn?”
“Đúng, tất cả cùng đến đây, tại sao có người được ở lại, còn chúng ta thì bị đuổi về?”
“Thưa các vị tiên nhân, có phải có gì nhầm lẫn ở đây không?”
Tiếng phản đối càng lúc càng gay gắt, không ít người đứng lên đòi công lý, vẻ mặt đầy kích động, như thể sắp làm loạn đến nơi.
Thấy tình hình có vẻ sắp mất kiểm soát, Thời Hạ lặng lẽ lùi lại một bước, tránh để mình bị cuốn vào mớ hỗn loạn này.
“Im hết đi!” Lý Lâm quát lớn, đôi mày nhíu chặt lại, hoàn toàn không có ý định giải thích hay an ủi. Hắn giơ tay lên, bấm một đạo pháp quyết.
Ngay lập tức, dưới chân họ, mặt đất phát sáng rực rỡ, hiện ra một vòng pháp trận lớn. Chỉ trong nháy mắt, những người đang la hét ầm ĩ biến mất sạch sẽ trong ánh sáng trắng chói lòa kia. Khi ánh sáng tan đi, hiện trường chỉ còn lại chưa đầy một nửa số người ban đầu.
Thời Hạ đứng yên, ánh mắt đảo qua vòng pháp trận dưới chân. Nó trông rất quen mắt, giống hệt hoa văn trên khối ngọc bài mà Lý Lâm sử dụng lúc trước. Có vẻ như đây là một loại truyền tống trận, nhưng rõ ràng cao cấp hơn rất nhiều, vì có thể truyền tống cùng lúc nhiều người như vậy.