Gia Huynh Lại Tìm Đường Chết

Chương 2

Hắt xì!

Cách đó trăm mét, Thời Hạ đang mặc một bộ thường phục thoải mái, bất chợt rùng mình. Nàng cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được mà hắt hơi một cái.

"Hửm... Sao tự nhiên lại thấy có gì đó không đúng nhỉ?"

Thôi kệ, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành. Đến lúc quay về rồi.

Nàng rút điện thoại từ túi quần, mở ứng dụng có biểu tượng một chữ "Xuyên" lớn trên màn hình. Quả nhiên, nút nộp nhiệm vụ đã sáng lên, kèm theo một dòng trạng thái: Nhiệm vụ hoàn thành: 10/10.

Thời Hạ thở phào nhẹ nhõm.

"Đậu má, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi."

Kể từ khi bị thứ gọi là "hệ thống" đeo bám, nàng đã bị ép buộc xuyên đến đủ loại thế giới để đưa "bàn tay vàng" cho vai chính. Ngay cả điện thoại của nàng cũng bị ép buộc cài đặt ứng dụng xuyên không quái quỷ này.

Nàng vốn là một người tin vào khoa học kĩ thuật, vậy mà bị kéo vào mấy chuyện mê tín phong kiến hết lần này đến lần khác. Suốt một tháng làm "chuyển phát nhanh" cho vai chính, cuối cùng nàng cũng hoàn thành chỉ tiêu. Sau khi về nhà, nhất định nàng sẽ ăn bánh rán giò cháo quẩy thật no, lại thêm mười quả trứng để bù đắp tinh thần!

"Này, hệ thống! Chuyển phát nhanh của ta đã giao xong hết rồi. Bây giờ ngươi có thể gỡ ứng dụng đi chưa?"

Đinh!

Một âm thanh điện tử vang lên bên tai nàng, tiếp đó là tiếng pháo hoa nổ rộn ràng trong đầu.

"Chúc mừng người chơi đã đạt được tiến độ hoàn hảo, xuất sắc lĩnh hội tinh thần "Vì dân phục vụ". Hệ thống đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: Nuôi dưỡng một thiếu nữ ngũ giảng tứ mỹ."

"Phi! Vì dân phục vụ cái gì chứ, rõ ràng là vì vai chính phục vụ! Ta chẳng qua chỉ là cái máy giao hàng thôi!" Thời Hạ thầm chửi tục trong lòng. Xuyên qua biết bao thế giới, nhiệm vụ của nàng luôn là đưa bàn tay vàng cho vai chính, mà lại không hề được trả một đồng lương. Ngũ giảng tứ mỹ cái gì, toàn là lừa đảo!

"Vui lòng nộp nhiệm vụ cuối cùng."

Thời Hạ vội vàng bấm nút "Nộp" trên màn hình điện thoại.

"Nhiệm vụ đã nộp, bắt đầu truyền tống cuối cùng. 5... 4... 3..."

"Bánh rán giò cháo quẩy... Ta đến đây!"

Trước mắt bỗng lóe sáng, đã thấy nàng không còn ở trong cái đáy cốc tối tăm đó nữa. Nhưng mà... nàng lại xuất hiện ở một nơi...

...một đáy cốc còn tối tăm hơn!

"Cái quái gì vậy! Nói là đưa ta về nhà mà?!" Thời Hạ sửng sốt. Rõ ràng nhà nàng không nằm gần cái hẻm núi nào, lại càng không có một khu rừng rậm lớn như thế này!

"Hệ thống, ra đây! Nói rõ là giao xong hàng, ngươi sẽ tháo dỡ và trả tự do cho ta mà! Đây là nơi quái quỷ nào? Đừng nói với ta vẫn còn kiện hàng nào chưa giao xong nhé!"

"Đinh!

Truyền tống cuối cùng hoàn thành. Hệ thống đang tháo dỡ: 100... 90... 70... 40..."

"Đù má! Đưa ta về nhà trước rồi hãy tháo dỡ! Đây là nơi quái nào vậy?! Đưa ta đến đây làm gì chứ?" Thời Hạ gần như muốn khóc.

"40... 30... 20..."

"Khoan đã! Đừng tháo dỡ vội! Nói cho ta biết đây rốt cuộc là đâu!"

"10... 5... Tháo dỡ hoàn thành!"

"..."

Xung quanh chỉ còn lại âm thanh ù ù như tiếng gió thoảng qua, sau đó, tất cả rơi vào tĩnh lặng.

Chết tiệt! Hệ thống thật sự đã tháo dỡ rồi sao? Đừng nói là nó bỏ mặc mình ở cái nơi quỷ quái này thật nhé!

Thời Hạ vội rút điện thoại ra kiểm tra, nhưng quả nhiên, ứng dụng "Xuyên" kia, cái phần mềm vô lý từng bám dai như đỉa suốt cả tháng qua, giờ đã biến mất.

Cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng lập tức xâm chiếm. Có cần chơi ác thế không?!

Nàng ngồi xuống cố bình tĩnh lại, bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện. Một tháng trước, nàng chỉ đơn giản đi siêu thị mua một gói cá khô nhỏ cho con mèo béo của anh trai. Vậy mà khi vừa bước ra khỏi cửa, một giọng nói tự xưng là "hệ thống" đột nhiên vang lên trong đầu nàng, áp đặt một loạt yêu cầu vô lý. Nó không chỉ ép cài một ứng dụng kỳ lạ lên điện thoại, mà còn đưa cho nàng vô số thứ kỳ dị: bí tịch, pháp bảo, không gian, thậm chí cả thuốc tăng lực.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, hệ thống này còn đẩy nàng vào các thế giới lạ lùng, bắt nàng làm "nhân viên giao hàng đặc biệt" cho các nhân vật chính, đưa họ những thứ được gọi là "bàn tay vàng". Với cái lý do vô cùng đơn giản: Không hoàn thành nhiệm vụ, không thể trở về.

Vì muốn quay lại cuộc sống bình thường, Thời Hạ đành cắn răng nhận việc, dù lòng đầy oán thán. Nàng mất cả tháng trời để phân loại từng món "bàn tay vàng", đóng gói và giao chúng cho các nhân vật chính theo chỉ định. Cứ thế, từ thế giới này đến thế giới khác, nàng cần mẫn hoàn thành công việc như một nhân viên chuyển phát nhanh chăm chỉ.

Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, nàng cũng giao hết mọi món đồ. Giờ đây, trong túi nàng chỉ còn lại đúng một thứ – gói cá khô nhỏ mà nàng đã mua cho con mèo của anh trai.

Thời Hạ cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Sau tất nàng, cô tin rằng mình sẽ được quay về nhà, ăn một bữa no nê với bánh rán, giò, cháo quẩy và thêm vài quả trứng. Nhưng khi mở mắt ra, nàng lại thấy mình ở một nơi còn hoang vắng, âm u hơn cả những thế giới trước đây.

Chẳng lẽ... là vì mình mua nhầm nhãn hiệu cá khô sao?

Không không không, chắc chắn không phải vậy! Thời Hạ tự trấn an mình. Chắc là hệ thống truyền tống nhầm tọa độ thôi. Kiểu gì nhà cũng ở đây, chỉ hơi xa chút thôi mà.

Dù tự nhủ vậy, cảm giác bất an vẫn lởn vởn trong lòng nàng. Ông trời ơi, đừng trêu con nữa...

Thời Hạ quay đầu nhìn vào cánh rừng rậm phía trước, một mảng rừng kéo dài xa tít tắp không thấy điểm dừng, mà cái điện thoại trong tay hoàn toàn không có tín hiệu...

Thôi được, xa thì xa, chắc chỉ hơi xa hơn mình nghĩ một chút thôi.

Nhưng đây chắc chắn là Trái Đất! Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Cứ nhìn những cây cối quen thuộc này, những bãi cỏ xanh mượt kia và cả những vách đá sừng sững trước mặt. Mặc dù... ừ thì, có vài loại hơi không quen mắt cho lắm. Ví dụ như những bông hoa ăn thịt người khổng lồ ở đằng kia chẳng hạn.

Nhưng mà, với môi trường tệ hại như hiện nay, có một vài loài biến dị cũng là bình thường mà, đúng không?...

Ha ha... ha ha... ha...

Chưa kịp tự trấn an xong, Thời Hạ bỗng thấy một nhóm người mặc cổ phục đang chạy băng qua trước mặt nàng.

Khoan đã, cổ phục?! Những người này là từ đâu ra?

Cả nhóm trông vô cùng hoảng loạn, cứ như thể đang bị thứ gì đó khủng khϊếp truy đuổi. Không ai buồn liếc nhìn Thời Hạ một cái, chỉ cắm đầu chạy vào sâu trong rừng, vừa chạy vừa hét lớn.

"Yêu... yêu quái!"

"Yêu quái tới rồi, chạy mau!"

"Cứu mạng!!!"

Yêu quái?! Thời Hạ ngẩn người, đứng chôn chân tại chỗ. Sao trên đời này lại có thể có yêu quái chứ? Rõ ràng mình là một con người tin tưởng vào khoa học cơ mà...

RỐNG ——!!!

Một tiếng gầm rung trời vang lên, âm thanh mạnh đến mức khiến màng tai Thời Hạ đau nhói. Ngay sau đó, một tiếng ẦM như đất trời sụp đổ vang lên, kèm theo một thân hình khổng lồ màu vàng lao thẳng từ trên trời xuống, đáp xuống chỉ cách nàng vài chục bước chân.

Thời Hạ kinh hãi, hít vào một hơi thật sâu.

Một con mèo khổng lồ?!