Nàng chắp tay hành lễ với mọi người, rồi dõng dạc cất giọng:
"Học trò tuy gia cảnh bần hàn, nhưng tâm cầu học chưa từng phai nhạt. Vì gom đủ học phí nửa năm, học trò đã ký khế ước vay bạc tại Tiền phủ, khoản mười lạng chính là số bạc này."
"Nay Trương tiên sinh nói học trò "đầy mùi tiền bạc", e rằng là sai lầm. Bởi vì ngay cả vài đồng tiền lẻ trên người học trò cũng không có. Nếu huyện học không trả lại học phí, đồng thời cũng cắt đứt con đường học tập của học trò, vậy thì hôm nay rời khỏi nơi này, học trò sẽ lập tức đến huyện nha, đánh lên Đăng Văn Cổ*, để huyện thái gia và toàn thể bá tánh phân xử công bằng."
(*Đăng Văn Cổ: Một chiếc trống lớn đặt trong huyện nha, để dân chúng có thể đến gõ khi muốn khẩn cầu quan phủ giải quyết oan ức.)
"Huyện học đường đường là nơi dạy dỗ nho sinh, vậy mà nói đuổi là đuổi, nói không trả học phí liền không trả! Ức hϊếp bần hàn thư sinh như vậy, chẳng hay đạo lý nằm ở đâu?"
"Đồ nữ nhân ngu xuẩn, to gan — !"
"Trương huynh, lời này e rằng không ổn!"
Trương Lạc Thạch còn chưa nói hết câu, Vương cử nhân đã cắt ngang, giọng điệu nghiêm khắc.
Hắn liếc nhìn Trương Lạc Thạch, thấy sắc mặt người kia đỏ bừng vì giận, rồi lại nhìn sang Giang Tam Ngôn, trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu:
"Ta dẫn ngươi đến phòng tài vụ trả lại học phí."
Việc hoàn trả học phí diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Vương cử nhân đứng ra gánh toàn bộ trách nhiệm, đồng thời cam kết sẽ tự mình giải thích với viện trưởng. Người trong phòng tài vụ cũng không gây khó dễ, trực tiếp xuất quỹ mười lạng bạc.
Giang Tam Ngôn ôm theo sách vở và đồ đạc của mình, rời khỏi huyện học.
Bên ngoài cổng, học trò ra vào nhốn nháo, không ít kẻ chỉ trỏ bàn tán.
Nàng cúi đầu, trong lòng vừa bi thương vừa phẫn uất.
Bước chân trĩu nặng, vừa đi được vài bước, bỗng có người gọi tên nàng từ phía sau.
"Giang Tam Ngôn."
Nàng ngoảnh đầu lại, liền thấy Vu Tháp nhàn nhã tiến đến, bên cạnh còn có Từ Hoảng theo sát.
Trong khoảnh khắc, những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua như những mảnh ghép nhỏ vụn vỡ, ghép lại thành một bức tranh trào phúng trước mắt nàng.
Một sự thật nực cười.
"Không biết Vu công tử có việc gì?"
Ánh mắt Giang Tam Ngôn thản nhiên, sắc mặt không chút vui buồn.
Kết quả đã định, dù có tính toán thêm cũng vô ích.
Hơn nữa, nàng không có quyền, cũng không có thế. Cho dù có nói ra sự thật, thử hỏi sẽ có bao nhiêu người tin tưởng nàng?
Vu Tháp thấy nàng mặt không gợn sóng, tựa như nước giếng sâu thẳm, trong lòng bất giác có chút ngượng ngập.
Hắn khẽ lay động quạt gấp trong tay, nhưng thoáng chốc đã bình tâm trở lại.
Nhìn thấu thì đã sao?
Một nữ tử xuất thân từ nông hộ, chẳng thể nào gây sóng gió được!
Hắn cười nhạo một tiếng:
"Vu mỗ đã nói từ trước rồi, nữ nhân vẫn nên an phận trong khuê phòng, sau này tìm một gia đình giàu có mà gả vào, rồi làm tròn bổn phận của thê tử. Khoa cử dẫu sao vẫn là chuyện của nam nhân chúng ta."
Hắn dừng lại, cười đầy hàm ý:
"Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, trong nhà chắc chưa từng bàn đến hôn sự nhỉ? Chi bằng ta thay ngươi làm chủ, gả cho Từ huynh đệ của ta đi?"
Từ Hoảng lập tức lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối mà thở dài:
"Vu huynh nói chí phải! Nhưng mà… trong nhà ta đã có thê thất rồi, chỉ có thể nạp Giang đồng môn làm thϊếp. Đến lúc đó, chắc hẳn không thể bày tiệc cưới rình rang, nhưng ta sẽ thuê một chiếc kiệu mềm mại, nâng ngươi vào cửa thật đàng hoàng. Không biết ý ngươi thế nào?"
Giang Tam Ngôn nhìn hai người họ tung hứng qua lại, chẳng qua chỉ là thừa cơ giậu đổ bìm leo, muốn hạ nhục nàng mà thôi.
Trong lòng nàng dâng lên một tia tức giận, nhưng chợt nở một nụ cười nhạt:
"Tại hạ tự biết rõ thân phận mình, nên yêu cầu đối với người chung thân cũng vô cùng đơn giản — chỉ cần không phải gian nhân, không phải chó săn là được. Còn về hảo ý của hai vị, tại hạ xin nhận tâm ý, cáo từ."
"Nàng ta đang chửi các ngươi là gian nhân và chó săn đấy!"
Trong đám học trò đứng xem trò vui, có kẻ lớn tiếng la lên.
Lúc này, Vu Tháp và Từ Hoảng mới hoàn hồn, hai người liếc nhìn nhau, lập tức hoảng hốt sợ ảnh hưởng đến danh tiếng "quân tử nho nhã" của mình.
Vậy nên họ vội vàng chắp tay, khẩn thiết giải thích với những người xung quanh. Đương nhiên, trong lời giải thích ấy có không ít phần bôi nhọ Giang Tam Ngôn.
"Giang đồng môn!"
Khi đi ngang qua Thượng Phẩm Trà Lâu, dọc theo con hẻm dài, đột nhiên nàng lại bị người chặn đường.
Giang Tam Ngôn ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng:
"Sao? Ngươi cũng muốn nạp ta làm thϊếp?"
Chu Tòng Văn theo phản xạ gật đầu, sau đó như chợt tỉnh ngộ, vội vàng lắc đầu quầy quậy.
Hắn hít sâu vài hơi, mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí nói:
"Tại hạ… tại hạ không giống bọn họ! Ta cũng xuất thân bần hàn, đến nay chưa từng bàn chuyện hôn nhân. Ta… ta đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu, Chu mỗ… muốn cưới ngươi làm chính thê!"
Hắn biết đến Giang Tam Ngôn, một nữ tử nho nhỏ, lại dám dấn thân vào con đường khoa cử, đã vậy còn tâm cao khí ngạo, không hợp lễ giáo.
Ban đầu, ấn tượng của hắn đối với nàng chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng hôm ấy, nàng bước lên bục giảng cao ba thước, điềm tĩnh trần thuật đạo lý, lập luận rành mạch, khiến hắn không thể không chú ý.
Sau đó, hắn bất giác lại gần nàng, mượn cớ thỉnh giáo bài vở, nhưng khi tiếp xúc càng nhiều, Chu Tòng Văn mới phát hiện — thì ra nữ tử này thực sự có học thức.
Không chỉ vậy, nàng tuy không phải tuyệt sắc, nhưng gương mặt thanh tú, nếu tỉ mỉ trang điểm, chắc chắn có thể làm người khác ngỡ ngàng.
Dần dần, hắn cũng hiểu được nguyên nhân khiến bản thân cứ vô thức tiếp cận nàng.
Ai ngờ còn chưa kịp bày tỏ tâm ý, đã bị Từ Hoảng khích bác, rồi gây ra chuyện đánh nhau, làm liên lụy nàng bị đuổi khỏi huyện học.