Buông Xuôi, Buông Xuôi, Ta Buông Xuôi!!!

Chương 5

Đức phi lần đầu sinh nở, lần đầu làm mẹ, dù vất vả nhưng cũng thấy hơi mới lạ.

Nàng đã thực sự sinh ra một bé con!

Tuy thoạt nhìn đỏ hỏn, xấu xấu, nhưng mà cũng có chút đáng yêu!

Sau khi trò chuyện với mẫu thân một lúc, nàng cũng có ý muốn bế thử đứa nhỏ, nhưng Hạ Hầu phu nhân lại không cho nàng động tay vào.

“Con biết bế trẻ con như thế nào sao? Xương cốt trẻ nhỏ chưa phát triển đầy đủ, cần phải cẩn thận một chút. Cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi đã, qua vài hôm thân thể khỏe lại, thiếu gì thời gian cho con bế.”

Nói xong, bà đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, vẻ mặt không khỏi do dự: “... Từ lúc hoàng tử chào đời đến giờ, có phải vẫn chưa khóc lần nào đúng không?”

Biểu tình trên mặt Đức phi chợt khựng lại.

Mấy bà mụ vốn đã sớm phát hiện ra nhưng vẫn luôn giả câm vờ điếc, lúc này các mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng người đứng đầu đành phải cắn răng bước ra, ngập ngừng gật đầu: “Quả thật chưa từng nghe thấy tiểu điện hạ khóc...”

Sắc mặt Hạ Hầu phu nhân lập tức tái nhợt.

Đức phi nghẹn họng nhìn trân trối, buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ là người câm sao?”

Nguyễn Nhân Toại: “...”

Những người khác: “...”

Phí thượng nghi lúc còn trẻ thấy tình cảnh như vậy, không thể không đứng ra, dịu dàng từ tốn nói: “Nương nương, người ta vẫn thường bảo quý nhân chậm nói, tiểu điện hạ càng là người cao quý trong những người cao quý, khóc chậm một chút cũng đâu có gì là lạ?”

Sau khi an ủi xong, lại sai người đi mời thái y đang canh giữ ở thiên điện tới xem, xem xem liệu có gì thật sự không ổn hay không.

Cung nhân tùy tùng của nàng ta thấp giọng hỏi: “Có cần bẩm báo với hoàng hậu nương nương không ạ?”

Thánh thượng vẫn còn đang nghị sự cùng triều thần ở Sùng Huân điện, nhưng thật ra trong nội cung, hoàng hậu sau khi nghe tin Đức phi lâm bồn, đã đích thân đến tọa trấn, lúc này đang ở chính điện bên kia chờ tin tức.

Phí thượng nghi liếc nhìn dáng vẻ tràn đầy lo lắng của Hạ Hầu phu nhân và Đức phi trong điện, khẽ lắc đầu: “Chờ thái y xem qua rồi nói sau.”

Tại chính điện, nữ quan bên người hoàng hậu cũng cảm thấy nghi hoặc: “Nếu hoàng tử đã chào đời, vì sao vẫn chưa có tin tức gì khác?”

Vị hoàng hậu trẻ tuổi vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Gia Trinh nương tử đang ở bên đó trông chừng sao?”

Gia Trinh là tên chữ mà thái hậu nương nương ban cho Phí nương tử.

Bởi vì được thái hậu nương nương coi trọng cùng ân sủng, nên đế hậu cũng khách khí dùng cái tên này để xưng hô với nàng ta, mà không trực tiếp gọi thẳng tên thật.

Nữ quan thấp giọng đáp: “Đúng vậy ạ.”

Hoàng hậu liền nói: “Nếu có việc cần ta quyết định, Gia Trinh nương tử sẽ sai người đến báo. Nếu không có động tĩnh gì, tức là tạm thời không cần ta bận tâm.”

Trước đây khi thái hậu nương nương còn là thiên hậu thay vua trị nước, Gia Trinh nương tử là nữ quan hầu cận của bà, ở bên người thiên hậu phụ trách bút mực công văn, tiện thể dạy dỗ người em trai nhỏ tuổi của tiên đế là Hàn vương đọc sách. Đến khi thiên hậu trao lại quyền cai trị, nàng ta lại nhận lệnh đến Thượng Nghi Cục để chủ trì việc nội cung.

Cũng vì lý lịch này mà sau khi hoàng hậu vào cung đã đối đãi với nàng ta rất lễ độ, mà Gia Trinh nương tử cũng không hổ là người được thái hậu nương nương đích thân dạy dỗ ra, rất biết xem xét thời thế, lời nói và việc làm đều có chừng mực. Sau khi Đức phi có thai, thánh thượng đã ngỏ lời với thái hậu nương nương, mời Gia Trinh nương tử đến chăm sóc Đức phi.

Hoàng hậu ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy đây đúng là một sách lược vẹn toàn.

Bản thân nàng còn trẻ, lại chưa từng sinh nở, hơn nữa giữa phi hậu có khác biệt nên đã sớm tồn tại mâu thuẫn, vì thế trong chuyện của Đức phi, khó tránh khỏi việc tình ngay lý gian mà bị nghi ngờ.

Còn Gia Trinh nương tử là tâm phúc của thái hậu nương nương, từng chủ trì việc nội cung, lại thông minh khéo léo, có nàng ta ở bên cạnh chiếu cố Đức phi, các bên đều có thể yên tâm.

Như lúc này đây, có Gia Trinh nương tử ở bên trong bầu bạn với Đức phi, nàng chỉ cần làm tượng đất rối gỗ, lặng lẽ canh giữ ở đây là được.