Người Đẹp Mỏng Manh Xuống Núi, Được Đại Lão Sủng Như Báu Vật

Chương 4.1

Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa mọc.

Khóa tu học buổi sáng trong chùa đã bắt đầu, mặc dù thầy chùa ở chùa Bích Sơn rất ít, nhưng điều đó không làm giảm đi sự thành kính của họ.

Âm thanh của Chú Đại Bi truyền vào tai, Cảnh Ngôn Chi ngồi bên cửa sổ, học cách ngồi thiền để dưỡng thần.

Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng dâng lên, buổi học trong sân trước kết thúc, tiếng bước chân của Tĩnh Ngữ và Tĩnh An vang lên.

“Ngôn Chi, anh dậy chưa?”

“Đến lúc ăn sáng rồi nè!”

Người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng, Cảnh Ngôn Chi khẽ mỉm cười mở mắt.

Trong mơ, sau khi kết thúc sinh mệnh vào năm 19 tuổi, linh hồn rời khỏi thể xác, cứ thế lơ lửng trong chùa Bích Sơn.

Cũng chính lúc đó, cậu mới nhận ra, rất nhiều chuyện trên đời chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cuộc đời như mơ, mà giấc mơ lại giống như cuộc đời.

Tĩnh An và Tĩnh Ngữ nhỏ hơn cậu 4 tuổi, đúng lúc tuổi thanh xuân rực rỡ, trong suốt ba năm, cậu luôn nhìn hai tiểu hòa thượng chạy tới bên giường mỗi ngày, trò chuyện không ngừng.

Họ hình như coi cậu như cái thùng để xả tâm sự, những chuyện tốt xấu đều phải kể cho cậu nghe mỗi ngày.

Thế nhưng, cũng rất ngoan, nghe trụ trì nói tụng kinh có lợi, nên khi rảnh rỗi, họ lại chạy đến bên giường của cậu học.

Phần lớn thời gian là Tĩnh An niệm kinh, còn Tĩnh Ngữ thì giúp cậu lau người, thỉnh thoảng lại phàn nàn vì không thể xuống núi chơi.

Tâm tính nóng nảy của Cảnh Ngôn Chi dần dần bình tĩnh lại, học được cách tự hòa hợp và cũng nhìn thấu thế gian.

Cuộc đời là vậy, mọi thứ trôi qua như mây khói.

“Anh đã dậy rồi à?”

Tĩnh Ngữ là người không thể ngồi yên, trụ trì đã đặt cho y Pháp danh này là để giúp y tĩnh tâm, nhưng tiếc là cậu bé mỗi lần bị phạt đều phải vừa chịu phạt vừa nói rằng không thể kìm nén cái miệng của mình được.

Cảnh Ngôn Chi nghĩ đến việc y bị phạt phải chép kinh, khóc lóc thảm thiết, không khỏi cong khóe mắt cười.

“Dậy rồi.”

Tĩnh Ngữ nhìn nụ cười của cậu mà không hiểu tại sao cậu lại vui vẻ như vậy vào sáng sớm.

Nhưng nhờ vào khí tức tỏa ra từ người Cảnh Ngôn Chi trấn an, tâm trạng lo lắng của y đã được xoa dịu, lúc này y cũng vô thức ngồi bên cạnh anh Cảnh Ngôn Chi.

“Ngôn Chi, em nói cho anh biết nha, hôm qua có một đại lão rất đáng sợ lên núi, cả người toàn mùi máu, suýt nữa em bị ngạt thở chết rồi.”

“Đại lão……”

Cảnh Ngôn Chi nhớ đến người đàn ông mặc đồ đen hôm qua, với đôi mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ. Quả thật, anh ta chính là một đại lão.

Là người cầm quyền trong thế giới ngầm của nước Z, cho đến nay, không ai biết tên đầy đủ của anh ta hay tuổi tác ra sao.

Những ai có thể trò chuyện với anh ta cũng chỉ dám gọi bằng một danh xưng kính trọng là “Bạch tiên sinh.”

Bạch tiên sinh……

Cảnh Ngôn Chi không hiểu sao lại mỉm cười, đứng dậy muốn nhận lấy chiếc chậu gỗ rửa mặt từ tay Tĩnh An, nhưng đứa trẻ đã né đi.

Cậu nhẹ nhàng xoa đầu Tĩnh An để bày tỏ lòng biết ơn.

“Chỉ là một người qua đường thôi, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”

Tĩnh Ngữ bĩu môi, nghĩ một hồi rồi cũng thấy đúng, thế giới của đại lão cách rất xa chùa Bích Sơn, chi bằng nghĩ xem sáng nay ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì thì hơn.

Y đứng dậy vỗ vỗ mông rồi la lên: “Không được không được, em phải đi xem xem sư thúc đang làm gì, đói lắm rồi, hai người nhanh lên nha!”

Dứt lời liền xoay người chạy ra ngoài.

Cảnh Ngôn Chi không nhịn được cười, cúi đầu lặng lẽ rửa mặt.

Tĩnh An lặng lẽ giúp dọn giường.

“Tĩnh An, để anh làm cho.”

Cậu bé không quay đầu lại, tiếp tục công việc trong tay, gương mặt nghiêm túc nói: “Đợi khi nào anh khỏe rồi hẳn làm.”

Cảnh Ngôn Chi cầm khăn ấm, áp lên mặt, cảm nhận sự ấm áp trên mặt.

Thật tốt, đây không phải là giấc mơ.

Khi dọn dẹp xong, Tĩnh An đỡ cậu đi ra ngoài sân trước.