Với thân hình vạm vỡ của hắn, dù không thể thi triển khinh công đạt đến mức "nhẹ nhàng như tiên", nhưng Lôi Khải Định vẫn có thể đạt được sự uyển chuyển mượt mà như mây trôi nước chảy.
Lôi Khải Định nhanh chóng điều chỉnh tư thế, chạy một đoạn lấy đà, sau đó lấy hơi nhảy vọt, lao lên phía trước để mở đường.
Khác với khinh công thông thường, khinh công của hắn mang theo khí thế cường mãnh như một con hổ dữ, không chút do dự đáp xuống giữa chiến trường.
Hắn vận nội lực xuống chân giữ cho thân trên đứng thẳng để đảm bảo tư thế đẹp mắt cho máy quay. Đồng thời, đôi tay cũng vận khí, tung một cú đấm mạnh mẽ đánh bật các dây leo tấn công trước mặt.
Cú đấm nhanh như tia chớp thật sự đã dọn được một con đường giữa lúc hỗn loạn.
Khởi đầu thuận lợi nên Lôi Khải Định tự tin thêm bội phần.
Ống kính! Hắn cần ống kính!
“Tiến lên! Hạng nhất lần này, bọn tao sẽ không khách sáo mà lấy luôn! Đợi tao đến đích lấy điểm xong sẽ quay lại chơi với chúng mày!”
Chưa dứt lời, một bóng người nhanh hơn đã vụt qua trước mặt hắn.
Người nọ có mái tóc đen dài, sau lưng đeo một chiếc túi lớn, cơ thể nhỏ nhắn chỉ bằng một nửa hắn, nhưng khả năng giữ thăng bằng trên không cực kỳ xuất sắc. Nhìn cô di chuyển nhẹ nhàng như không, vượt qua rừng cây biến dị mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, hệt như một cánh én thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lôi Khải Định đứng sững tại chỗ.
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, hắn nhận ra mình thậm chí không thể nhìn rõ chân pháp của đối phương. Những cây biến dị khiến các thí sinh khác kêu gào không dứt lại hoàn toàn không thể chạm đến cô.
So với khinh công của cô, hành động của hắn khi nãy đúng là vụng về hết mức.
Rốt cuộc đối phương đã tránh né kiểu gì?
... Cho nên, rốt cuộc người đó là ai?
Bỗng một tiếng roi quất vang lên bên tai, kéo theo tiếng đồng đội tức giận quát: “Cậu đang làm gì thế? Đây là lúc để thất thần à?”
Lôi Khải Định giật mình nhận ra mình đã lơ là, lập tức chuyển sự chú ý trở lại. Nhưng khi ấy, các thí sinh xung quanh đã lao tới, mắt đỏ ngầu, quyết tìm họ báo thù. Đội hình của hắn nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
“Lùi! Lùi lại! Tập hợp lại đội hình!” Lôi Khải Định bị phá vỡ nhịp điệu, bực bội quát lên: “Rút lui an toàn rồi tính tiếp!”
...
“Được đấy, mở màn đã căng thẳng như vậy rồi!”
Giám thị ngoài sân phấn khích vỗ tay. Cục diện càng hỗn loạn ông càng thích, tốt nhất là náo loạn đến long trời lở đất.
Chỉ tiếc rằng, vừa rồi máy quay chủ yếu tập trung vào “kẻ diễn sâu” Lôi Khải Định, đến khi chuyển sang Khai Vân, cô đã nhẹ nhàng vượt qua ranh giới khu vực biến dị, bỏ lỡ mất khoảnh khắc xuất sắc nhất.
Cho nên đa số khán giả đều không nhìn thấy màn trình diễn khinh công của cô. Đến khi chú ý tới thì cô đã bỏ xa các thí sinh khác. Còn nhân vật chính thì đang túm lấy chiếc quần quân trang mặc không vừa thảnh thơi đi trên con đường nhỏ ở rìa khu vực.
Khán giả trong phòng phát sóng không khỏi thắc mắc và nhao nhao bình luận:
“Chắc chắn là sự cố phát sóng, tôi căn bản chẳng thấy gì cả!”
“Do tôi bị ảo giác hay tại tôi ở trong khu huấn luyện kín quá lâu nên khi thấy mỹ nữ… tôi cảm giác…”
“Chuyện gì thế này? Dịch chuyển tức thời à? Không thể nào thoát khỏi khu biến dị nhanh đến vậy chứ, có phải bản đồ có bug không?”
“Chẳng lẽ cây biến dị có thuộc tính nhan khống à?”
Dường như để bù đắp sự thiếu sót, quản trị viên phòng phát sóng lập tức cho Khai Vân làm C vị, đặt góc máy cận cảnh theo sát từng bước đi của cô. Góc quay từ trên cao phía sau liên tục di chuyển theo hành động của cô.
Nhờ vậy, một chi tiết không thể tránh khỏi đã lọt vào máy quay: chiếc ba lô nảy lên nảy xuống trên lưng cô.
Khán giả cùng quản trị viên đồng loạt nheo mắt nhìn chiếc ba lô đáng ngờ đó. Qua chiếc khóa kéo không được kéo kín, dường như họ thấy lộ ra một thứ gì đó có hình dáng giống… cán một chiếc chảo đen.
Sau đó, quản trị viên dùng ngón tay nhỏ ác ý của mình nhấp vào chi tiết lưu trữ trong ba lô của Khai Vân. Một dòng chữ trắng hiện lên ở góc phải màn hình:
“Cà chua, trứng gà ta, mỡ lợn, muối…”
Khu bình luận đột nhiên trở nên im lặng trong vài giây kỳ lạ.
Giám thị trong sự ngỡ ngàng, chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi: “?”
Hàng loạt dấu chấm hỏi như vũ bão xuất hiện, tràn ngập khắp khu bình luận.
Đây có lẽ là khoảnh khắc đáng ghi nhớ nhất: những “lão làng” quen thuộc với các cảnh chém gϊếŧ và mưu mô lại bị một cô gái chỉ vừa trưởng thành làm cho sửng sốt.
Trong lúc mọi người đang đồng loạt kháng nghị, Khai Vân đã nhẹ nhàng đi qua khu vực cây biến dị.
Tuy nhiên, ra khỏi đó không đồng nghĩa với việc an toàn, hay đúng hơn, nguy hiểm chỉ mới thực sự bắt đầu.