Có người sao?!
Tình hình thay đổi đột ngột, Triệu Văn và Vương Sơn không ngờ rằng sau khi chạm trán với “bưu kiện không thể vứt bỏ”, cư dân bên trong vẫn còn sống.
Thẩm Ngôn cũng thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại khoảng cách giữa vị trí của Triệu Văn và Vương Sơn với căn hộ này chỉ vài mét. Có lẽ “bưu kiện không thể vứt bỏ” không muốn đối đầu trực diện với họ, nên sau khi vừa chọn mục tiêu đã lập tức ẩn mình.
“Giờ làm sao đây, bác sĩ Thẩm?”
Đội trưởng Phó không có mặt, đội hành động của hiệp hội khi ra ngoài gần như đều nghe theo chỉ huy của bác sĩ Thẩm.
Thẩm Ngôn nheo mắt: “Gõ cửa vào xem thử.”
Vương Sơn nói: “Để tôi.”
“Tôi khỏe hơn chút.”
Thời Ngu khóa chặt cửa, kéo rèm đang ngủ mơ màng, bỗng nghe như có tiếng gõ cửa?
Ảo giác à?
Đêm hôm khuya khoắt ai lại gõ cửa chứ.
Cậu mở mắt, vô hồn nhìn trần nhà một giây, rồi nhanh nhẹn lật người, quay lưng về phía cửa, trùm chăn tiếp tục ngủ, không hề có ý định dậy.
Chưa nói tới chuyện có phải ảo giác hay không, dù không phải ảo giác thì giữa đêm khuya trong một thế giới kỳ quái, mở cửa chẳng khác nào muốn chết sớm sao?
Không nghĩ nữa, ngủ tiếp thôi.
Tiếng gõ cửa kéo dài hơn mười phút, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Vương Sơn đứng đến tê cả chân, nếu không phải tin chắc trực giác của bác sĩ Thẩm không thể sai, hắn ta đã nghĩ người bên trong thực sự gặp nạn rồi.
“Ngủ sâu đến mức này sao?”
“Đúng là thần ngủ thời hiện đại.”
Thẩm Ngôn cũng hơi cạn lời, nhưng chợt nảy ra một ý: có lẽ vì cư dân bên trong ngủ quá say nên mới không bị “bưu kiện không thể vứt bỏ” dụ dỗ.
“Thôi, đã không mở cửa thì cứ chờ vậy.”
Dù sao “bưu kiện không thể vứt bỏ” một khi đã chọn mục tiêu sẽ không từ bỏ, chắc chắn sau này sẽ quay lại tìm cư dân căn 1903.
...
Trời vừa hửng sáng, Thời Ngu đã bị ánh nắng xuyên qua rèm đánh thức.
Hửm?
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Cậu cuộn chăn trở mình, định ngủ nướng thêm chút nữa, thì bỗng nghe tiếng “cốc cốc cốc cốc” vang vọng từ phòng khách.
Thời Ngu nhíu mày, nghĩ chắc là nhân viên quản lý tòa nhà. Tiếng gõ cửa khiến cậu không thể tiếp tục ngủ, đành miễn cưỡng mặc đại chiếc áo hoodie rồi bước ra, đứng sau cánh cửa hỏi:
“Ai đấy?”
Giọng nói lười biếng xuyên qua cửa chống trộm, suýt nữa khiến Vương Sơn cảm động phát khóc.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng rồi!
Tên này cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy. Nếu cậu ta còn không dậy, họ đã chuẩn bị phá cửa xông vào rồi.
“Bác sĩ Thẩm?”
Vương Sơn nhìn sang Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn bước tới, đứng ngay trước mắt mèo cửa.
“Chào cậu, cậu là cậu Thời phải không?”
“Chúng tôi có chuyện muốn nói, cậu có thể mở cửa được không?”
Trong lúc chờ cư dân bên trong tỉnh dậy, Thẩm Ngôn đã nhanh chóng liên hệ với Hàn Sở Dập ở hiệp hội để lấy thông tin của Thời Ngu và xem qua ngay tại hành lang.
Thời Ngu, nam, 21 tuổi, mồ côi. Ba mẹ đều đã mất, để lại căn hộ này trước khi qua đời. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm nghề streamer trên mạng cho tới nay.
Bức ảnh gửi đến là tấm ảnh cũ mờ nhòe, không thấy rõ mặt. Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, nghĩ chắc Hàn Sở Dập cố tình gửi bức ảnh kém chất lượng này.
Mâu thuẫn hôm qua với Tang Hoài Ngọc khiến sắc mặt Thẩm Ngôn hơi sa sầm.
Tên kia chỉ nghe lời Hoài Ngọc đã không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lần này là việc nghiêm túc chứ không phải để hắn ta đùa giỡn.
Vừa định nhắn tin bảo gửi lại bức ảnh rõ hơn, thì bên trong căn hộ bỗng có tiếng động.
Anh cất điện thoại, nhìn vào mắt mèo cửa.
Thời Ngu vừa tỉnh dậy đã bị loạt giới thiệu làm cho mơ hồ.
Cái quái gì vậy?
Không phải nhân viên quản lý tòa nhà sao?
Cậu nhìn qua mắt mèo, thấy một thanh niên mặc áo khoác gió trắng đứng thẳng tắp trước cửa, diện mạo thư sinh, ngũ quan sắc nét nhưng toát lên vẻ lạnh lùng.
Phía sau anh dường như còn vài người khác, nhưng khi anh lên tiếng, tất cả đều im lặng.
Thời Ngu: …