"Đừng nói nữa!" Lão tam cắt lời vợ, đôi mắt đầy chua xót. "Ta hiểu ý bà, nhưng chúng ta không được phép có ý tưởng khác. Bọn họ không bao giờ cho phép chúng ta làm vậy."
Nói đoạn, lão tam đặt ba chiếc bánh bột bắp lên bàn, vội vàng nắm lấy tay Lý Triệu Thị để trấn an. Phân gia? Chuyện này dù có nghĩ đến, hắn cũng không dám nói ra. Bởi lẽ, chưa từng có chuyện một "con vợ lẽ" dám đòi phân gia, và hắn hiểu rõ, chỉ cần hắn hé răng, cả hắn lẫn các con đều sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.
"Đều là lỗi của ta!" Từ Anh Nãi Nãi nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mỗi lần nhìn thấy các con mình sống khổ sở như vậy, bà đều hận chính mình, hận cái ngày bà bất cẩn rơi xuống sông khiến cả gia đình lâm vào cảnh này.
Giả bộ ngủ, khóe miệng Bạch Liên khẽ co giật, trong lòng cảm thấy tam phòng thực ra không phải không cứu vãn được, chỉ là bị chèn ép quá lâu, tư tưởng lại bị những quan niệm cũ rích trói buộc.
"Chúng ta qua phòng cha mẹ ăn đi? Tỷ tỷ buồn ngủ rồi," Dư Hành nói với lão tam.
"Được," lão tam liếc nhìn con gái một lần nữa, sau đó đỡ Lý Triệu Thị bụng to cùng rời đi.
Khi cảm nhận được xung quanh không còn ai, Bạch Liên mở mắt ra, ngắm nhìn căn nhà trống hoác chỉ có bốn bức tường. Trong lòng nàng có chút cảm thán: gia đình này thật ra không tệ, chỉ là cuộc sống quá khổ sở.
Nằm trên giường, Bạch Liên bắt đầu tính toán. Nếu đã xuyên đến đây, nàng nhất định phải trở thành một "bạch phú mỹ" (người giàu sang và xinh đẹp), hơn nữa còn phải dẫn cả tam phòng thoát khỏi Lý gia.
"Này, giờ nào rồi hả? Còn chưa cho lợn ăn sao? Từng đứa đều chết hết rồi à?"
Một giọng nói chua ngoa và độc địa của một bà lão truyền từ bên ngoài vào. Bạch Liên nhíu mày. Lý gia này thật sự biết cách hành hạ người khác, từ sáng sớm đã vội vã làm việc đến giờ, vừa ăn xong cơm lại phải lao vào công việc ngay.
"Ta đi ngay đây…"
Đó là giọng của Từ Anh nãi nãi. Ngoài bà ra, tam phòng vừa ăn xong phần bánh bột bắp trong tay cũng lại tiếp tục bận rộn.
Bạch Liên trở mình, trong tay bỗng xuất hiện một con chuột trắng nhỏ, mềm mại như nhung.
"Chít chít…"
"Ngươi nhìn xung quanh thử xem, đừng để ai phát hiện. Trọng điểm là tìm xem bảo bối của mụ già kia ở đâu," Bạch Liên nhẹ nhàng thả con chuột xuống.
"Chít chít!" Con chuột trắng – Lý Tiểu Thử – như hiểu ý, hóa thành một luồng sáng trắng lao đi mất hút.
Bạch Liên liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi khép mắt lại nghỉ ngơi. Nếu muốn phân ra khỏi Lý gia, nàng cần chuẩn bị trước một ít bạc cùng đồ dùng cần thiết. Gia đình này quá mức vong ân bội nghĩa. Từ Anh nãi nãi khi gả đến đây, của hồi môn chắc chắn không ít, thế mà giờ lại lâm vào tình cảnh thế này. Nàng tuyệt đối không để họ tiếp tục lợi dụng được nữa.
Khi bầu trời bên ngoài đã ngập đầy sao, Từ Anh nãi nãi mới lặng lẽ trở về nằm xuống bên cạnh Bạch Liên. Trước khi ngủ, bà còn không quên kéo chăn đắp kín cho nàng.
Lúc Từ Anh nãi nãi ngủ say, con chuột trắng từ từ bò lại gần tay Bạch Liên. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bị nàng thu vào không gian.
Một ngày mệt mỏi trôi qua.
Bởi vì nằm cùng Từ Anh nãi nãi, Bạch Liên không thể vào không gian của mình. Nàng chỉ dùng tinh thần lực giao tiếp với Lý Tiểu Thử đang ở trong đó.
"Tìm được bảo bối của mụ già chưa?"
"Tìm được rồi! Ta nhìn thấy bà ta lén lút mở một ngăn bí mật dưới giường."
"Thế tại sao ngươi không mang về?"
"Ơ? Chủ nhân chẳng phải chỉ bảo ta đi xem thôi sao?"
"… Ừ, ngủ đi."
---
Bên kia, tại Trương gia.
"Mẹ, tiểu Ngũ nhà Lý gia là người cha đã định hôn sự từ trước. Bây giờ hủy hôn e rằng không hay, người khác sẽ nói hài nhi vì giàu sang mà bỏ rơi người ta."