Không ngờ sau khi xuyên không, ta vẫn bị gọi là "Bạch Liên". Đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt!
Nhìn về phía dòng sông nhỏ, bên kia sương mù dày đặc, không thấy rõ cảnh vật. Phía sau thác nước cũng mờ mịt sương mù, chỉ có trước căn nhà gỗ là một khoảng đất rộng phẳng phiu, cỏ xanh mọc um tùm, tràn đầy sức sống.
"Ta lại xuyên không lần nữa sao?" Bạch Liên không khỏi thẫn thờ.
"Chủ nhân, đây là không gian của ngươi mà!" Đột nhiên, con chuột trắng nhỏ xíu trong tay nàng... mở miệng nói chuyện!
Giọng nói của nó non nớt, hệt như một đứa trẻ.
"Ta đi!"
Bạch Liên giật mình, tay run lên rồi ném thẳng con chuột ra xa.
"Chít chít!" Con chuột trắng lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó ngước lên, ánh mắt đầy vẻ ủy khuất và vô tội: "Chủ nhân, ngươi không cần ta nữa sao?"
"Ngươi... biết nói?" Bạch Liên cố gắng trấn tĩnh, quan sát kỹ con chuột trắng đang nhìn mình đầy vẻ tội nghiệp. Nó không có vẻ gì là muốn làm hại nàng, thậm chí còn trông rất đáng yêu.
"Chủ nhân, ta vẫn luôn biết nói mà!" Con chuột trắng ngơ ngác trả lời, mặt mũi ngốc nghếch vô cùng.
"À... Vì sao ngươi gọi ta là chủ nhân? Đây là nơi nào?" Bạch Liên cảm thấy con chuột này hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn muốn tranh thủ hỏi thêm thông tin.
"Nơi này là chỗ ở của ta cùng các bằng hữu và lão đại. Đây là một không gian đặc biệt, theo ký ức truyền thừa, bất cứ ai bước vào đây đều sẽ trở thành chủ nhân của chúng ta." Chuột trắng nhỏ cọ cọ vào tay nàng, ánh mắt đầy vẻ đáng yêu.
Hơi thở phát ra từ Bạch Liên khiến nó cảm thấy an tâm vô cùng.
"Bằng hữu của ngươi?" Bạch Liên ngẩn người.
"Ừ, giống ta lợi hại như vậy còn có mười một con nữa!" Chuột trắng trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bạch Liên: ...
Nàng bỗng cảm thấy mình đã rơi vào một cốt truyện tiểu thuyết huyền huyễn nào đó, nơi nhân vật chính có không gian thần kỳ cùng những sinh vật bí ẩn. Nhưng bây giờ, lại thêm mười một con nữa sao?
Ngước lên nhìn bầu trời, Bạch Liên thầm nghĩ: Chẳng lẽ là mười hai con giáp à?
Sờ lên giữa hai chân mày, nàng cảm thấy vị trí đó hơi ngứa ngáy. Từ lúc bước vào không gian này, nơi đó dường như có sự kết nối kỳ lạ.
Bạch Liên chợt nhớ đến nốt ruồi nhỏ màu đen nằm ngay giữa chân mày mình trước đây, nhưng giờ có vẻ như không còn thấy nữa.
Với kinh nghiệm làm đặc công, nàng nhanh chóng tiếp nhận tình cảnh hiện tại, tâm lý ổn định một cách đáng kinh ngạc. Chỉ mất một lúc, nàng đã hiểu rõ mình đang ở trong tình huống gì.
"Ta muốn ra ngoài, làm thế nào đây?" Bạch Liên khẽ chọc vào con chuột trắng trong tay, thật sự không kìm được vì nó quá đáng yêu.
"Chủ nhân chỉ cần nghĩ đến nơi muốn đi là có thể rời khỏi đây. Chít chít!" Con chuột trắng nhỏ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn nàng.
Bạch Liên yên lặng nghĩ về căn phòng cũ nát, trong đầu thầm niệm "Đi ra ngoài". Chỉ trong nháy mắt, nàng đã quay trở lại căn phòng đó.
Ngồi trên giường, Bạch Liên nhìn xuống tay mình, con chuột trắng vẫn ngoan ngoãn nằm đó. Bên ngoài, tiếng người dân trò chuyện râm ran vẫn vọng vào, kèm theo cả tiếng mắng chửi của Lý Vương thị.
Vì mọi người trong nhà đều bận rộn, Lý Vương thị lại khinh thường việc đến thăm “thϊếp thất”, nên dù Bạch Liên vừa biến mất cũng chẳng ai để ý.
Bạch Liên nhíu mày, nghĩ đến những áp bức mà Lý Vương thị đã gây ra bao lâu nay. Nàng nhìn con chuột nhỏ trong tay mình, hỏi:
“Ngươi lợi hại đến thế sao?”
“Chít chít, đương nhiên rồi! Ta biết đào hang, chạy nhanh như chớp...” Con chuột nhỏ Bạch Tiểu Thử hãnh diện đếm lại tài năng của mình.
“Được thôi!” Bạch Liên gật đầu. “Vậy mười một huynh đệ còn lại của ngươi bao giờ mới xuất hiện?”
Trong lòng nàng nghĩ, nếu có thần long xuất hiện thì tốt biết mấy. Lúc ấy, chẳng phải nàng sẽ vô địch thiên hạ hay sao?