“Wow, sợi dây chuyền này đẹp thật đấy.” Daniel nhìn vào sợi dây chuyền kim cương hồng đang nằm trên xương quai xanh của Trần Lạc Như.
Dưới ánh sáng mờ tối của quán bar, sợi dây chuyền lấp lánh tỏa sáng, bất kể là màu sắc hay đường cắt, đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Hơn nữa, viên kim cương mặt dây chuyền lại có hình trái tim, một kiểu dáng hiếm có.
“Chú tôi làm việc tại một nhà đấu giá ở London, tôi nghe ông ấy nói tuần trước có một người mua bí ẩn đến từ Trung Quốc đã đấu giá và mua được một viên kim cương hồng hình trái tim với giá trên trời. Có phải là cái cô đang đeo không?” Daniel trêu chọc.
Bạn bè đều biết bố mẹ Trần Lạc Như là những thương gia giàu có ở Trung Quốc, một viên kim cương hồng cỡ này với họ chẳng là gì cả.
Trần Lạc Như liếc nhìn sợi dây chuyền, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Khoan đã, nhà đấu giá London sao? Mạnh Kiến Sâm đến Anh rồi sao?
Cô vừa định bật khỏi ghế, nhưng lại suy nghĩ, Mạnh Kiến Sâm bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đến đây. Chắc chắn là thuộc hạ của anh ta thôi.
Nghĩ đến đây, cô yên tâm hơn, liền ngồi lại vào ghế.
Mười một giờ khuya, Trần Lạc Như ngáp một cái lười biếng, cảm thấy hơi mệt. Cô vốn ít khi thức khuya, nên quyết định rời đi trước.
Đám bạn thì ngược lại, càng về đêm càng náo nhiệt. Cô dặn họ cứ chơi thoải mái, mọi chi phí để cô lo.
Rẽ qua đám đông đang vui chơi, cô bước ra khỏi quán bar. Trời đêm màu xanh thẫm, từng hạt mưa nhẹ rơi xuống không trung.
London vốn nổi tiếng là thành phố mưa, dù trước khi ra ngoài cô đã xem dự báo thời tiết, nhưng cơn mưa đêm vẫn bất ngờ ập đến.
Daniel cầm một chiếc ô màu đen, còn Trần Lạc Như thì bước ra giữa đường. Cô vừa uống chút cocktail nên sắc mặt hơi hồng.
Trong cơn say mơ màng, cô bước đi trên đôi giày cao gót, không để ý gót giày mảnh của mình bị mắc vào một khe nứt trên đường.
Cổ chân cô khẽ nghiêng, Daniel vội vã đỡ lấy cánh tay cô: “Cẩn thận.”
“Ồ, cảm ơn.” Hai người vừa nói chuyện, thì bên kia đường bỗng sáng rực lên bởi ánh đèn xe, chiếu xuyên qua màn mưa như những mũi kim sắc nhọn.
Trần Lạc Như theo phản xạ giơ tay lên che ánh sáng chói mắt, qua kẽ ngón tay, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Đó là một người đàn ông châu Á, mặc bộ vest đen được may đo tinh xảo, gương mặt lạnh lùng điềm tĩnh.
Anh cầm một chiếc ô dài, ngón áp út trên tay trái đeo một chiếc nhẫn cưới đơn giản mà tinh tế. Ở cổ tay, chiếc khuy áo được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Những giọt mưa đọng lại thành hạt lớn trên mép ô, rồi rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Đôi môi anh mím chặt, đường viền cằm căng lên, ánh mắt sâu thẳm như vực không đáy.
Mưa vẫn tí tách rơi, làm ướt những viên gạch lát đường xám xịt, ở các vũng nước đọng nhỏ bắt đầu hình thành những vòng xoáy.
Trần Lạc Như nhìn xuống người mình, trên người cô chỉ mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn, rồi lại nhìn sang cậu bạn người Anh đẹp trai bên cạnh. Cơn say trong đầu phút chốc bị cuốn sạch bởi cơn mưa lạnh giá.
Mạnh Kiến Sâm từ từ mở miệng, dùng giọng Anh-Mỹ chuẩn xác nói: “Chơi đủ chưa, Mạnh phu nhân?”
Câu cuối cùng “Mrs. Manh" anh nhấn mạnh một cách đầy cố ý, như sợ bạn bè nước ngoài của cô không nghe rõ.
Một phút sau, Trần Lạc Như đã ngồi trong xe.
Người lái xe đóng cửa cho cô, sau đó vòng sang phía bên kia mở cửa cho Mạnh Kiến Sâm, cung kính mời anh lên xe.
Nếu Mạnh Kiến Sâm không hỏi, Trần Lạc Như cũng chẳng ngu ngốc đến mức tự mình giải thích. Càng giải thích, càng dễ bị hiểu nhầm.
Huống chi, cô chẳng muốn giải thích. Anh nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ.
Mạnh Kiến Sâm thu ô lại, cất chiếc ô dài vào khe đựng ô tích hợp bên cửa xe.
Ngăn này có thiết bị sấy khô tự động, bên trong cửa xe còn có rãnh thoát nước, hoàn hảo để xử lý vấn đề ô ướt.
Chiếc ô của Rolls-Royce do thương hiệu Knirps của Đức cung cấp là một thương hiệu được mệnh danh là “Rolls-Royce của ngành ô" với mức giá sáu con số hoàn toàn xứng đáng với người sử dụng.
Trần Lạc Như vắt chân phải lên chân trái, mũi chân nhịp nhẹ trên tấm thảm len cao cấp.
Cô nghiêng mắt lén lút quan sát Mạnh Kiến Sâm, nhưng lại chạm ngay vào ánh mắt sâu như hồ nước của anh.
Cô phát hiện ánh mắt anh đang dừng lại ở phần chân lộ ra dưới mép váy ngắn của mình.
Ngay lập tức, cô thả chân xuống, kéo váy xuống che đi phần đùi, chỉ ước có thể che kín toàn bộ đôi chân mà cô từng tự hào.
Mạnh Kiến Sâm quay ánh mắt đi, dáng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng vào màn hình hiển thị trước mặt.
Trần Lạc Như lầm bầm bằng tiếng Quảng Đông: “Đồ dê xồm.”
Giọng cô không lớn, nhưng trong chiếc xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, câu nói của cô lọt thẳng vào tai Mạnh Kiến Sâm.
“Cô vừa nói gì?” Mạnh Kiến Sâm cất giọng trầm hỏi.
Tiếng phổ thông của anh chuẩn xác, mang chút giọng Bắc Kinh vừa đủ. Thêm một chút sẽ trở nên quá lố, bớt một chút sẽ không đủ tinh tế. Chỉ cần nghe thôi cũng biết anh là con cháu danh giá của một gia tộc lâu đời ở thủ đô.
Trần Lạc Như lười trả lời anh, cô tựa vai vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mưa vẫn rơi lất phất, miệng khe khẽ ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng.
Cảm giác mắng lén mà không phải chịu trách nhiệm đúng là thật tuyệt vời.
“Cô ấy vừa nói gì?” Mạnh Kiến Sâm hỏi lại, lần này rõ ràng là hỏi tài xế.
Người lái xe đáp: “Mạnh tổng, phu nhân nói là đồ dê xồm.”
Giai điệu nhỏ nhẹ của Trần Lạc Như lập tức bị cắt ngang. Cô mở to mắt, vội vàng quay người lại, phản bác: “Tôi không có nói như vậy!”
Tài xế của Mạnh Kiến Sâm biết song ngữ Anh-Hoa là điều dễ hiểu, nhưng anh ta còn biết cả tiếng Quảng Đông.
Biết thì thôi đi, đằng này lại còn là một kẻ thật thà.
“Đồ dê xồm” là một từ mang ý nghĩa chỉ kẻ háo sắc, thế mà tài xế này lại lặp lại nguyên vẹn câu nói của cô trước mặt Mạnh Kiến Sâm, thậm chí còn cẩn thận dịch sang tiếng phổ thông.
Điều này chứng tỏ, trước mặt Mạnh Kiến Sâm, cô chẳng có chút vị trí nào. Đến cả tài xế của anh cũng chẳng thèm giữ thể diện cho cô, không sợ đắc tội với cô Mạnh phu nhân.
Dù cho Mạnh Kiến Sâm không hiểu nhiều tiếng Quảng Đông, thì ít nhất cũng đã xem qua phim TVB.
Từ “đồ dê xồm” quá nổi tiếng, anh sao có thể không biết nghĩa của nó.
Mạnh Kiến Sâm khẽ bật cười bằng mũi, tiếng cười nhẹ đến mức khó nhận ra, nhưng lại khiến Trần Lạc Như nổi cả da gà.
Anh từ tốn nói: “Đã mặc rồi còn sợ người khác nhìn?”
Trần Lạc Như nghẹn họng, không nói được lời nào. Cô tức tối quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.