Cướp Hôn

Chương 16: Vụ án

Lễ Tuyền Lâu trên phố Ngô Đồng là nơi văn nhân mặc khách thường lui tới. Mỗi dịp khoa cử đều đông nghẹt người, học sinh tụ tập ở đây uống rượu đối thơ, thưởng trà đánh cờ, làm quen kết giao bằng hữu.

Nay đúng vào tiết dương xuân tháng ba, kỳ thi Hội vừa kết thúc, có người trúng bảng đến đây ăn mừng, cũng có người thi rớt không được như ý tìm rượu giải sầu, cảnh tượng hỗn loạn phức tạp, ồn ào huyên náo khắp nơi.

Biến cố xảy ra chính vào lúc này.

Thứ tử thứ ba của Hộ bộ Thị lang là Lưu Thông bị phát hiện chết trong nhã gian Trúc Ảnh.

Do tình cờ có mấy vị đại nhân của Đại Lý Tự đang nghỉ ngơi tiêu khiển ở đây, nên sau khi phát hiện vụ án mạng, Lễ Tuyền Lâu đã lập tức báo lên. Hiện trường được kiểm soát với tốc độ nhanh nhất, nhã gian Trúc Ảnh lập tức bị bao vây, Lễ Tuyền Lâu cũng niêm phong tất cả lối ra vào, không ai được ra vào.

"Không có dấu vết ẩu đả, trên người người chết cũng không có vết thương rõ ràng. Bước đầu xác định người chết có dấu hiệu trúng độc, nguyên nhân tử vong cụ thể cần ngỗ tác kiểm tra thêm." Người nói là Đại Lý Tự Tư trực Dương Minh Việt, thân hình cao lớn, đường nét gương mặt cứng rắn, đang ở độ tuổi nhược quán.

Cách đó không xa là một vị thanh niên mặc áo bào xanh khác, thân hình cao gầy, tuấn tú nho nhã, người này chính là Tự thừa Đại Lý Tự Chu Sách.

Chu Sách nghe xong Tư trực báo cáo, bước lên trước cầm lấy chén trà trên bàn nhẹ nhàng ngửi ngửi, hỏi: “Có gọi trà nhân không?”

Trà nhân, là người hầu trà của Lễ Tuyền Lâu.

Không phải vị khách uống trà nào đến đây cũng có thể gọi trà nhân, chỉ có nhã gian từ tầng ba trở lên mới có trà nhân đi theo hầu trà.

Một nam tử mặc áo bào trắng từ trong đám đông bước ra, hồn vía chưa yên: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân là trà nhân ở đây.”

Chu Sách nhìn hắn ta một cái, lại hỏi: “Là ai phát hiện người chết đầu tiên?”

Trà nhân run rẩy đáp: “Là tiểu nhân phát hiện đầu tiên, Lưu công tử muốn dùng nước tuyết tháng Chạp được trữ trong ống tre để pha trà, tiểu nhân vâng mệnh đi lấy, lúc quay về thấy Lưu công tử trong tư thế như hiện tại, tiểu nhân ban đầu tưởng Lưu công tử say rượu ngủ quên, đến gần mới thấy khóe môi Lưu công tử có máu tươi, trong cơn hoảng sợ gọi mấy tiếng không thấy trả lời, sau khi phát hiện đã không còn hơi thở liền lập tức bẩm báo cho chưởng quỹ.”

Chu Sách nhìn chằm chằm hắn ta: “Rời đi lúc nào, quay về lúc nào?”

Trà nhân suy nghĩ một lát, đáp: “Tiểu nhân rời đi khoảng hai khắc trước, đi nhà kho lấy ống tre nước tuyết rồi quay lại, ở giữa rời đi khoảng một khắc rưỡi.”

Chu Sách nhìn về phía chưởng quỹ: “Từ đây đến nhà kho đi về mất bao lâu?”

Vẻ mặt chưởng quỹ phức tạp nhìn trà nhân một cái, đáp: “Với tốc độ của tiểu nương tử đi về nhiều nhất cũng chỉ hơn nửa khắc, nếu là nam tử, nửa khắc là đủ.”

Sắc mặt Dương Minh Việt nghiêm lại, quát lên: “Đại Lý Tự đang phá án, mau khai thật ra, nếu có lời gian dối, sẽ dùng đại hình!”

Trà nhân sợ hãi vội vàng quỳ xuống, vội vàng giải thích: “Đại nhân cho bẩm, trên đường tiểu nhân đi lấy nước tuyết về bị khách say rượu va phải, làm bẩn y phục, khách uống trà phần lớn đều chú trọng sạch sẽ, tiểu nhân sợ làm khách không vui, nên về phòng thay y phục, do đó mới chậm trễ một chút thời gian.”

Dương Minh Việt nhìn về phía Chu Sách, Chu Sách khẽ gật đầu.

Dương Minh Việt bèn vẫy tay với chưởng quỹ: “Đi theo ta một chuyến.”

Không lâu sau hai người quay lại, trong tay Dương Minh Việt cầm một chiếc áo bào màu xanh lam trơn, đưa về phía Chu Sách: “Đã kiểm tra rồi, đúng là có vết rượu.”

Chu Sách không nhận, thản nhiên dời mắt đi.

Dương Minh Việt mặt trầm xuống thu tay về, chưa thấy ai ưa sạch sẽ mà còn muốn vào Đại Lý Tự!

“Đã thông báo cho người Lưu gia chưa?”

Chưởng quỹ mặt mày sầu khổ nói: “Bẩm Chu đại nhân, đã sai người đi mời rồi ạ.”

Ngày thường trong lầu này mấy vụ ẩu đả nhỏ nhặt không phải là hiếm, nhưng xảy ra án mạng thì là lần đầu tiên, mà người chết lại là công tử nhà Hộ bộ Thị lang, việc này bảo ông ta ăn nói sao với Lưu gia đây!

“Hôm nay Lưu Thông đã gặp những ai?” Chu Sách hỏi.

“Việc này...”

Chưởng quỹ nhìn về phía trà nhân, hôm nay trong lầu đông kín khách, ông ta làm gì có thời gian để ý xem Lưu công tử gặp ai.

Trà nhân lộ vẻ khó xử đáp: “Bẩm đại nhân, Lưu công tử đỗ Cống sĩ, hôm nay mở tiệc ăn mừng ở đây, trong lúc đó, người gặp phải nói cũng hơn năm mươi người. Sau khi tiệc tan, Lưu công tử mới quay về phòng Trúc Ảnh gọi tiểu nhân hầu trà.”

Dương Minh Việt khẽ nhíu mày.

Hơn năm mươi người, độ khó điều tra quá cao!

Chu Sách cụp mắt trầm ngâm một lát: “Có nhớ người cuối cùng hắn gặp là ai không?”

Trà nhân cẩn thận nhớ lại một hồi rồi nói: “Lúc tiểu nhân đến phòng Trúc Ảnh, lần lượt gặp phải Vương cử nhân, Tiền công tử, Trần công tử, còn có Trương nhạc sư trong lầu.”

Chu Sách nghe xong, nói: “Trước tiên hãy tách mấy người này ra giam riêng lại.”

“Vâng.”

Dương Minh Việt vừa xoay người, thì nghe thấy động tĩnh ngoài cửa: “Không cần làm phiền Dương Tư trực nữa.”

Dương Minh Việt dừng bước, lạnh lùng ngước mắt nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục Hình bộ dẫn theo bổ khoái bước vào phòng, mắt không liếc ngang đi qua bên cạnh Dương Minh Việt, nói với Chu Sách: "Vụ án này do Hình bộ tiếp quản."

Chu Sách đối diện ánh mắt hắn: "Đại Lý Tự nhận báo án trước."

Người tới là Lang trung Hình bộ, Triệu Tinh.

Triệu Tinh quét mắt nhìn Chu Sách từ trên xuống dưới, hừ lạnh: "Chu đại nhân hôm nay nghỉ phép, không trực ban."

"Triều đình chưa có quy định, nghỉ phép không thể thụ lý án tình." Chu Sách nói.

Triệu Tinh lại cứ thế đi thẳng qua hắn ta, tiến về phía người chết, lớn tiếng nói: "Hình bộ đã nhận báo án của khổ chủ, người không phận sự mau lui ra!"

Chu Sách nhíu mày, định phân bua thêm, thì nghe thấy một giọng nói lười biếng mà trong trẻo vang lên: "Triệu đại nhân muốn vụ án này, cứ đưa cho ngài ấy là được rồi, trốn việc hưởng nhàn có gì không tốt, cớ sao phải vội vàng tìm phiền phức?"