Nữ Chính Lại Bị Phản Diện Dỗ Chạy Rồi

Chương 20

“Lương Khê.” Giang Tri Ngôn mang theo giọng nói nghẹn ngào gọi một tiếng.

Người ở đầu dây bên kia lập tức hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Sao cậu lại khóc rồi? Có chuyện gì vậy?”

“Bố tớ lúc cãi nhau với tớ đã ngã từ trên lầu xuống, hình như đập đầu, ngất đi rồi. Tớ rất sợ, mẹ tớ bây giờ vẫn chưa liên lạc được, tớ, tớ cũng không biết nên, nên gọi điện cho ai, xin lỗi, muộn thế này rồi còn làm phiền cậu, nhưng tớ thật sự rất sợ…”

Diễn kịch phải diễn cho trót, Giang Tri Ngôn khóc thảm thiết tới mức cô y tá đi ngang qua phải nhẹ nhàng vỗ vai cô hai cái, dì lạ bên cạnh còn đưa cho cô một gói khăn giấy nhỏ.

“Cậu đang ở bệnh viện nào, tớ tới tìm cậu.” Lương Khê nói.

“Đừng, đừng, không cần đâu, tớ chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu, bởi vì tớ không có ai để nói chuyện, cậu mà tới tớ càng ngại hơn, xin lỗi cậu.” Giang Tri Ngôn nói: “Huhu, thật ra tớ không muốn làm phiền cậu.”

“Không sao.”

Lương Khê đương nhiên không thể tới, đợi liên lạc được với mẹ Giang, đối phương tới, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện phiền phức, một màn đó vẫn nên giấu đi thì tốt hơn.

Giang Tri Ngôn nhìn bác sĩ cách đó không xa, đứng dậy: “Xin lỗi cậu, bác sĩ ra rồi, có thể phải nói gì đó, tớ đi xem sao.”

“Được, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ, điện thoại tớ luôn mở.” Lương Khê an ủi: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm, cậu ngủ trước đi, trợ lý của bố tớ tới rồi, cảm ơn cậu.” Giang Tri Ngôn khẽ nói: “Nói chuyện với cậu xong, tớ đỡ hơn nhiều rồi.”

Đợi Giang Tri Ngôn cúp điện thoại, hệ thống mới lên tiếng: “Vậy rốt cuộc cô là hy vọng cô ấy ngủ hay không ngủ? Không phải quá giả tạo sao?”

“Cậu nhiều chuyện thật đấy.” Giang Tri Ngôn không trả lời vấn đề này, đi về phía bác sĩ.

Bố Giang rơi vào trạng thái hôn mê, tình trạng xuất huyết trong não có chút nghiêm trọng, còn có các vấn đề khác, Giang Tri Ngôn không nghe.

Cô liếc nhìn tỷ lệ tử vong của bố Giang, tạm thời vẫn chưa chết được.

Cô giả vờ không biết phải làm sao, ngã xuống ghế, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Dì giúp việc cuối cùng cũng liên lạc được với mẹ Giang.

Mẹ Giang nghe tin xong, hét lên hai tiếng ở đầu dây bên kia, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Giang Tri Ngôn thở phào một hơi: “Phiền phức.”

Giang Tri Ngôn dựa vào lưng ghế, xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay, ngáp một cái.

“Ngày mai cháu còn phải đi học, hay là về nghỉ ngơi trước đi.” Dì giúp việc nói: “Ở đây có dì đợi phu nhân tới là được rồi.”

Giang Tri Ngôn lắc đầu: “Dì về nghỉ ngơi đi, ở đây có trợ lý của bố cháu là được rồi.”

Năm phút sau, hai người vẫn ngồi ở đây.

Ánh mắt cô liếc thấy người đang tiến lại gần từ hành lang bên phải, cau mày.

“Sao cậu lại tới đây?” Giang Tri Ngôn đứng dậy, day day thái dương.

“Lương Khê nói.” Lâm Thâm Dữ xoa xoa mái tóc rối bù của mình, trên người khoác đại chiếc áo đồng phục, có vẻ như là ngủ rồi lại bò dậy từ trên giường: “Bây giờ thế nào rồi?”

“Tôi không sao, cậu vẫn nên về đi.” Giang Tri Ngôn nhìn cậu ta: “Ngày mai còn phải đi học.”

Lâm Thâm Dữ thật ra không muốn tới, cậu ta và Giang Tri Ngôn ở bên nhau thuần túy là vì muốn làm cho ai đó khó chịu, nếu nói là tình cảm, thì cơ bản là không có, nhưng nghĩ tới chuyện ban ngày, nghĩ tới Giang Tri Ngôn chuyện như vậy nói với Lương Khê mà không nói với mình, trong lòng khó chịu.