“Làm gì mà vội vàng thế?”
“Bản thảo nhận xét đồ ngọt của Lương Khê, tôi đã soạn được một dàn ý trong đầu rồi.”
Hệ thống: ?
Giang Tri Ngôn liếc nhìn thời gian, tốc độ đánh chữ cực nhanh, hai trăm chữ ngắn gọn súc tích, xóa xóa sửa sửa mấy lần, ba mươi phút sau mới chốt được bản thảo. Hệ thống nhìn mà trong lòng cạn lời, nói là nhận xét không bằng nói là tâng bốc một cách rất chân thành.
【 Lương Khê: Không có chỗ nào cần cải thiện sao? 】
Lương Khê đọc đi đọc lại nội dung Giang Tri Ngôn gửi tới mấy lần, nỗi phiền muộn trong lòng vơi đi không ít, khóe miệng nở nụ cười mà chính cô cũng không nhận ra, từ trước tới nay chưa từng có ai nghiêm túc khen ngợi cô như vậy.
【 Giang Tri Ngôn: Ngọt thêm một chút nữa là món bánh hoàn hảo trong lòng tôi rồi, tôi hình như không thể giúp cậu tinh tiến thêm nữa. 】
【 Giang Tri Ngôn: May mà da mặt tôi dày (mèo con nũng nịu). 】
【 Lương Khê: Ngày mai cậu muốn tới ăn sáng cùng với tớ không? 】
【 Giang Tri Ngôn: Ừm… Dương Hiểu có đi không? 】
【 Lương Khê: Thường thì không, chuyện hôm nay tớ thay cậu ấy xin lỗi cậu, tớ sẽ nói chuyện lại với cậu ấy. 】
Giang Tri Ngôn cau mày.
【 Giang Tri Ngôn: Đừng thay cậu ấy xin lỗi. 】
Giang Tri Ngôn nhìn câu này cảm thấy cứng nhắc nên lại thêm một câu.
【 Giang Tri Ngôn: Tôi có thể hiểu được lý do cậu ấy không thích tôi, thật ra tôi không để ý lắm đến cách nhìn của người khác đối với tôi, cho nên không cần phải cố gắng thay đổi cách nhìn của cậu ấy về tôi, chỉ cần cậu không hiểu lầm tôi là được rồi. Tôi không muốn gặp cậu ấy là vì hai người là bạn bè nhiều năm, nếu vì tôi mà xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ áy náy. 】
Giang Tri Ngôn xoa xoa ngực mình.
Hình như không cảm nhận được lương tâm ở đâu, bên cạnh cô nếu chỉ có một mình cô thì tốt rồi.
“Ký chủ…” Hệ thống nghiền ngẫm lời của Giang Tri Ngôn: “Câu này của cô là muốn cô ấy không trách móc Dương Hiểu, hay là đang ly gián?”
“Ly gián.” Giang Tri Ngôn hào phóng thừa nhận ý đồ xấu của mình: “Tôi là nữ phụ độc ác, sao có thể tốt bụng như vậy chứ.”
Hệ thống luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, ba phút sau mới phản ứng lại: “Cô ly gián nữ chính và bạn thân của nữ chính làm gì?”
“Tôi còn ly gián nữ chính và nam chính, chiến quả rất tốt, tôi quả nhiên rất thích hợp làm nữ phụ độc ác, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi phải làm bài tập rồi.”
Hệ thống nuốt hết những lời muốn nói vào trong.
Đây rốt cuộc là cái ký chủ xui xẻo gì thế này.
Hệ thống nhanh chóng tải xuống mấy bài kinh Phật, giúp mình bình tâm tĩnh khí lại.
Mãi cho đến khi Giang Tri Ngôn đi ngủ, mẹ Giang vẫn chưa về, bố Giang ngược lại đã về, nhìn qua thì có vẻ đứng đắn, nhưng cả người nồng nặc mùi rượu, trong mùi rượu còn có mùi nước hoa và mùi mỹ phẩm, hòa quyện vào nhau khiến người ta hơi buồn nôn.
Giang Tri Ngôn bưng cốc và hoa quả đi lên lầu, không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với ông ta.
“Mày mỗi ngày đều sung sướиɠ, chỉ cần đi học là được, không giống tao, còn phải ra ngoài xã giao.” Bố Giang ợ một cái, liếc xéo Giang Tri Ngôn: “Nhìn thấy bố mày, đến một câu chào hỏi cũng không có, đồ vô lương tâm, đồ bạch nhãn lang!”
Giang Tri Ngôn đứng trên cầu thang quay đầu lại, nhìn xuống bố Giang từ trên cao, nếu như ban đầu chỉ định hù dọa mẹ Giang, thì bây giờ thật sự muốn xử lý ông ta rồi.