Nữ Chính Lại Bị Phản Diện Dỗ Chạy Rồi

Chương 16

Lâm Thâm Dữ: ???

Đợi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Lâm Thâm Dữ, cô ấy lau khô nước mắt.

“Ký chủ, cậu… qua loa cũng quá rõ ràng rồi.” Hệ thống cảm thấy mình sắp tổng kết ra đại pháp qua loa của Giang Tri Ngôn rồi.

“Cậu ta tin là được.”

“Tin hay không không biết, nhưng chắc chắn là ngơ ngác rồi.” Hệ thống nhìn Lâm Thâm Dữ, đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày, nhìn hướng Giang Tri Ngôn rời đi, bất động.

Giang Tri Ngôn không về lớp, trực tiếp đi đến nhà ăn, đã đến giờ ăn cơm rồi.

Lúc đi qua con đường nhỏ, cô nhìn thấy Nghiêm Yến Chước đang ngồi trong đình, cô tăng tốc chuẩn bị rời đi, nếu biết nam chính ở đây, cô tuyệt đối sẽ không đến gần con đường này.

Nam chính theo một ý nghĩa nào đó chính là phiền phức, cậu ta là một quả bom nổ chậm, cũng chỉ sau này ở trước mặt nữ chính mới bình thường một chút, lúc còn chưa đến điểm mấu chốt, cô không muốn xảy ra xung đột với nam chính.

“Giang Tri Ngôn.”

“Xin chào, có chuyện gì không?” Giang Tri Ngôn dừng bước, mỉm cười khách sáo.

Nghiêm Yến Chước nghe giọng điệu của Giang Tri Ngôn, đánh giá cô từ trên xuống dưới, dường như đang thăm dò gì đó.

“Hửm?” Giang Tri Ngôn mỉm cười, giọng điệu thân thiện.

“Cô lại đang giở trò gì.”

Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

“Hửm?” Giang Tri Ngôn vẫn mỉm cười.

Hai lần đáp lại bằng một từ khiến Nghiêm Yến Chước có chút khó chịu, sắc mặt cậu ta lạnh đi vài phần, từ trong đình đi ra, đi đến trước mặt Giang Tri Ngôn, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt áp bức.

“Cậu không định ra tay đấy chứ? Gần đây tôi có chọc giận cậu không?” Giang Tri Ngôn không nhúc nhích, ánh mắt bình thản.

“Tôi không thích nói chuyện với người ngu ngốc, cô biết tôi có ý gì.”

Giang Tri Ngôn nghi hoặc nhìn cậu ta: “Lương Khê? Cô ấy rất đáng yêu, cho nên tôi muốn qua lại với cô ấy, cậu ghen tị với cô ấy? Bởi vì tôi tìm cô ấy mà không tìm cậu?”

Nghiêm Yến Chước như nghe được chuyện cười gì đó, lập tức lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với Giang Tri Ngôn.

“Đàn ông không nên quá ghen tuông, không được người ta thích.” Giang Tri Ngôn tiến lên một bước về phía cậu ta, cong môi, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nụ cười có chút nhờn.

Ánh mắt Nghiêm Yến Chước như nhìn bệnh nhân tâm thần, dường như nghĩ đến chuyện không hay gì đó, lại lần nữa kéo dài khoảng cách với cô: “Giang Tri Ngôn!”

“Tạm biệt, tôi đi ăn cơm đây.” Giang Tri Ngôn quét mắt qua Nghiêm Yến Chước, ánh mắt hệt như ban đầu, khiến người ta không thoải mái.

“Ký chủ, cô nói là sẽ không chọc giận cậu ta mà.” Hệ thống cạn lời, rõ ràng Giang Tri Ngôn đang giẫm lên lằn ranh đỏ của Nghiêm Yến Chước mà nhảy nhót.

“Chọc cậu ta tức điên một chút, yên ổn được nửa năm.” Giang Tri Ngôn thản nhiên nói: “Chỉ chọc tức có mức độ thế này, không tính là gì cả.”

Cô lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Lương Khê.

【 Giang Tri Ngôn: Tôi cảm thấy Nghiêm Yến Chước rất quan tâm cậu, vừa rồi cậu ta chặn tôi lại cảnh cáo, chắc là sợ tôi bắt nạt cậu (mèo con tủi thân) 】

“Ký chủ, cô…”

Lương Khê nhìn tin nhắn Giang Tri Ngôn gửi tới, khẽ cau mày.

【 Lương Khê: Cậu không sao chứ? 】

【 Giang Tri Ngôn: Không sao, làm cậu ta tức điên lên một chút (đáng yêu) 】

Lương Khê thở phào nhẹ nhõm.

【 Lương Khê: Không sao là tốt rồi, xin lỗi cậu. 】

“Sao thế?” Dương Hiểu nhìn biểu cảm của Lương Khê.

“Nghiêm Yến Chước đi tìm Giang Tri Ngôn rồi.” Lương Khê mím môi, đưa tin nhắn cho Dương Hiểu xem.