Rạp hát này được gọi là Trích Tiên Lâu.
Ấn tượng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu vì sao Lạc Thiên Du lại thấy cái tên này vô cùng quen tai. Hình như, trong một phân cảnh nào đó từng có một tên pháo hôi to gan buông lời trêu ghẹo nguyên chủ Văn Ngọc: “Danh tiếng lẫy lừng của Trích Tiên Lâu, nay thật sự khiến ta gặp được mỹ nhân như tiên! Chỉ không biết, tiên tử có nguyện để phàm nhân hái xuống?”
Một câu thoại phong lưu đến lẳиɠ ɭơ, vậy mà lại khắc sâu trong trí nhớ cậu đến tận bây giờ.
Lúc này, ông chủ của Trích Tiên Lâu đang bận tối tăm mặt mũi. Nghe người hầu bẩm báo rằng tiểu hầu gia đã tới nơi, mắt lập tức sáng rỡ, không dám trì hoãn lấy một khắc, vội vã chỉnh trang y phục rồi tất tả chạy thẳng đến gian thượng hạng.
Vừa đầy cửa bước vào, liền thấy vị công tử cao quý phong nhã, ông lập tức nở nụ cười tươi rói, xoa tay hành lễ: “Nhị vị công tử giá ghé thăm, thật khiến Trích Tiên Lâu này được rạng danh, Là phúc khí mà lão thân mấy đời tu mới có được…”
Lâu Hàm có phần sốt ruột, phẩy tay ngắt lời: “Hoa khôi đâu?”
“Bẩm công tử, đang chuẩn bị, lát nữa sẽ lên sân khấu. Tôi sẽ cho nàng đến gian này để các ngài xem trước.” Chủ hí viện cười xòa: “Trước đây ngài chê tên hoa khôi này khó nghe, mấy ngày nay chúng tôi nghĩ mãi, đặc biệt đổi tên, nay gọi là Liễu Nhi.”
________________________________________
Liễu Nhi?
Lạc Thiên Du khẽ ngẩn ra, tim bỗng đập mạnh.
Cái tên này không chỉ quen tai. Trong đầu cậu hiện lên một câu thoại khác từ nguyên tác, cũng là lời mạo phạm Văn Ngọc của một tên pháo hôi: “Ngươi so với danh kỹ Liễu Nhi danh tiếng kinh thành kia, ai mới là giai nhân thực thụ?”
Từng câu thoại quen thuộc nối nhau hiện về. Quyển truyện dài hàng triệu chữ kia, cậu chỉ chăm chú đọc từ lúc Tiểu Hầu gia cùng tên xuất hiện, 5% nội dung mở đầu truyện chỉ lướt qua trong vài chục giây, giờ quên gần hết. Lẽ nào trước khi cậu xuất hiện, Văn Ngọc đã có một đoạn xuất hiện ở Trích Tiên Lâu?
Cậu vốn tưởng còn được tiêu dao vài tháng, ai ngờ lại sắp chạm mặt nhân vật thụ chính nhanh thế này! Nắm rõ cốt truyện, đáng ra cậu phải thầm mừng, tranh thủ chiếm thế thượng phong, gần gũi mỹ nhân trước thiên hạ.
Lạc Thiên Du giờ đây biết rõ: mỹ nhân tuy đẹp, nhưng khó theo đuổi, nếu cậu cứ khăng khăng tranh giành Văn Ngọc. kết cục không những chẳng thành, mà còn chuốc họa vào thân, liên lụy gia tộc, sau lưng không người chống đỡ, cuối cùng thân tàn tâm kiệt, chết tha hương.
Không được.
Chuyện tình đau khổ này, cậu không chịu nổi.
Chi bằng chạy trốn từ sớm.