Error: Không Đáng Kể

Quyển 0 - Chương 1: Cửa hàng cũ

QUYỂN 0: HƯỚNG DẪN NGƯỜI MỚI

===============

Cửa hàng cũ của gia tộc họ Lâm nằm trên một con đường cũ ở phía tây nam phố Trung Lâu. Mặt tiền của cửa hàng trông giống như một cửa hàng bói toán theo phong cách phương Tây, bên ngoài là tấm thảm tua rua đung đưa theo gió.

Một chân nến ba chấu màu trắng cháy ở phía bên phải cửa, ánh sáng mờ ảo trong buổi chập tối khiến không gian thêm phần âm u. Công việc kinh doanh ế ẩm, ngưỡng cửa vừa được lau sạch sẽ đến giờ vẫn còn sáng bóng.

Bên trong cửa hàng, một giọng nói trẻ trung đang nói chuyện điện thoại.

"Tiên sinh, con búp bê gửi đi ba ngày trước ngài đã nhận được rồi chứ? Khi nào thì ngài thanh toán nốt phần còn lại ạ?"

"Cậu còn muốn nhận phần còn lại? Cậu nhìn xem thứ cậu gửi đến là gì đây?”

"Con rối Đào Hoa, thu hút nhân duyên, tôi tự tay làm, cũng tự tay đóng gói, không thể nào có sai sót, anh cho là không có tác dụng sao?"

"Con rối thì đúng rồi, nhưng tại sao con dấu tên trên búp bê lại là "Lâm Nhạc Nhất"? Con dấu của Đại sư Lâm đâu? Tôi mua để tặng khách hàng lớn, cậu dám dùng tay nghề của một kẻ vô danh để lừa tôi à?”

"Những con rối tôi làm đương nhiên được đóng dấu tên tôi. Bố mẹ tôi mới qua đời gần đây, các tác phẩm của Đại sư lâm sẽ không còn nữa."

"Qua đời... Thế này... Nếu đã như vậy, tôi đành chấp nhận dấu ấn của đại công tử."

"Ý ngài là anh trai tôi? Anh ấy cũng xuống dưới đó để hầu hạ cha mẹ chúng tôi rồi. Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi. Nếu muốn thì lấy, không muốn thì trả lại cho tôi."

“Đứa trẻ ngốc, sao mà cố chấp thế? Đại sư Lâm không còn, nhưng dấu ấn của ông ấy vẫn còn mà? Cậu giúp tôi đóng lên con rối là được rồi.”

"Như vậy sao được? Nghề nào có quy tắc của nghề đó. Ai làm ra sản phẩm thì phải đóng dấu của người đó, không được làm sai. Hơn nữa, nguyên liệu đều giống nhau, chỉ cần có thể thu hút đào hoa là được. Nếu không linh thì cứ đến tìm tôi.”

“Cậu có hiểu thương hiệu là gì không? Cái bát của kẻ ăn mày và đồ cổ sứ Thanh Hoa đều làm từ cùng một loại nguyên liệu, nhưng giá trị có giống nhau không? Cậu bảo tôi mang một món hàng không thương hiệu đi tặng khách, người ta có thèm để mắt không? Thể diện của tôi để đâu? Đừng nói nữa, cứ coi như tôi giúp đỡ người mới kinh doanh đi. Ba trăm tệ, nếu được thì tôi lấy, không thì tôi trả lại cậu.”

“Mười vạn, một xu cũng không bớt.”

“Mười vạn? Đó là giá của Đại sư Lâm, trừ khi cậu làm được con rối đẹp hơn Đại sư Lâm gấp mười lần. Nếu không, với món này, giá của cậu chỉ đáng ba trăm thôi.”

"Vậy ngài trả lại tôi, tôi không bán nữa."

Cuộc điện thoại kết thúc trong không vui. Lâm Lạc Nhất giận dữ ném chiếc điện thoại, nó rơi xuống tấm thảm hoa văn mạng nhện trải ở sảnh lớn. Ngồi trên xe lăn, cậu trầm ngâm nhìn vào khoảng không.

Trên quầy có vài tờ phiếu trả hàng của khách quen và một quyển bài tập hè còn chưa viết một chữ nào.

Lâm Lạc Nhất tức giận cầm lấy một cây bút máy màu đỏ, viết nguệch ngoạc lên bài tập hè, vẽ ra một vòng trận chú đỏ như máu. Bên trong trận chú, cậu lần lượt viết tên những khách hàng đã hủy đơn, rồi lấy từ ngăn kéo một con rối gỗ nhỏ, đặt vào trung tâm trận chú.

Cậu lấy chiếc chìa khóa bạc đeo trên cổ ra khỏi cổ áo, cắn ngón tay, giữ chặt chìa khóa, cắm vào lỗ lò xo ở bên hông con búp bê gỗ và vặn mạnh.

“Đám người già không biết nhìn hàng, để xem các người trong vòng một tháng mỗi ngày đều gặp bốn mươi cái đèn đỏ... Chú khai!"

Ánh sáng đỏ lóe lên, máu theo hoa văn trên chìa khóa bạc thấm vào thân con rối gỗ, đôi mắt rối gỗ sáng lên ánh sáng đỏ như máu.

Cậu rút ngón tay lại, liếʍ vết thương, hừ nhẹ một tiếng, rồi cầm bộ đồng phục xanh trắng và bộ kim chỉ bên cạnh, xỏ kim và vá lại phần cổ tay áo bị rách của bộ đồng phục.

Chiếc điện thoại bị ném lại reo lên, tiếng chuông vang lên chói tai. Lâm Lạc Nhất cắn đứt sợi chỉ, đặt bộ đồng phục học sinh sang một bên, đẩy xe lăn vòng qua quầy, tiến ra thảm trong sảnh để nhặt điện thoại.

Rìa tấm thảm quá dày, bánh xe lăn bị mắc kẹt, Lâm Lạc Nhất không thể tiến lên được, đành cúi người để nhặt. Nhưng tay lại không đủ dài, cậu cắn răng dùng sức, không cẩn thận ngã khỏi xe lăn.

Cậu không có chân. Chân phải bị cắt cụt từ đầu gối, chân trái bị cắt cụt cách đầu gối mười lăm centimet. Cậu chỉ có thể dựa vào cánh tay để tự hỗ trợ mình trong cuộc sống hàng ngày.

Lâm Lạc Nhất cố gắng bò vài bước, cuối cùng cũng nắm được chiếc điện thoại trong tay. Cậu chẳng buồn gượng dậy, quyết định nằm bẹp ngay chỗ ngã, lật người nằm ngửa trên tấm thảm, nhìn bức vẽ hình mạng nhện trên trần nhà mà thở dốc, tự chế giễu chính mình.

Cậu nhấc điện thoại: "Xin chào, ai vậy?"

Người ở đầu dây bên kia là một người đàn ông trầm ổn, giọng nói trầm thấp, mang vẻ quý phái, nghe ra hẳn là ngoại hình rất ưa nhìn.

"Người của cửa hàng gỗ, chân giả cậu đặt làm đã giao tới, đang ở ngoài cửa, ra ký nhận đi."

Lâm Lạc Nhất cười khẩy: "Anh đoán xem tại sao tôi cần chân giả, mang vào cho tôi."

Ngoài cửa, tiếng chuông gió khẽ vang lên. Một người đàn ông đẩy cửa bước vào. Từng luồng hơi nóng ẩm theo khe cửa len lỏi vào trong, khiến căn phòng lạnh lẽo ấm lên vài độ.

Người tới mặc áo choàng thần quan trắng ngà điểm xuyết những đường viền vàng đen.

Người đàn ông cởi mũ trùm lộ ra khuôn mặt màu cà phê, ngũ quan anh tuấn, dưới bộ trang phục dị tộc thần bí, thắt lưng thẳng tắp tinh tế hữu lực giống như con báo được dây thừng siết chặt, hoa tai đá quý nhỏ vụn vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh mang đến một cặp chân khớp cầu bằng gỗ tinh khiết, cơ bắp được điêu khắc sống động như thật, viền trang trí bằng kim loại tỉ mỉ, bề mặt thoang thoảng mùi sơn bóng.

Lâm Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn anh, chăm chú dán mắt vào khuôn mặt rực rỡ ấy. Cửa hàng gỗ làm sao có nhân vật thế này, nói anh là quý tộc đến từ dị vực cũng không ngoa.

Nhưng nhìn lâu, khuôn mặt đẹp đẽ dị thường ấy lại khiến người ta lạnh sống lưng, đôi khi giống người, đôi khi lại không giống người, con ngươi vàng óng phát sáng nhẹ dưới màn đêm.

Lâm Lạc Nhất nắm lấy một góc xe lăn, dùng sức cánh tay đẩy mình trở lại ghế, cẩn thận quan sát người mới đến từ sau quầy.

Dung mạo tao nhã, vừa giống người vừa không giống người. Lâm Lạc Nhất thầm lo lắng, sợ rằng mình đã mời quỷ vào nhà, dù sao thì công việc này âm khí nặng nề, giữa ban ngày ban mặt mà gặp ma quỷ cũng không phải chuyện lạ.

"Tôi không mua nổi cái chân này. Anh đi tìm người khác mua đi." Lâm Lạc Nhất từ chối.

Ma quái tới đưa quà, nhận rồi coi như đồng ý yêu cầu của người ta. Lâm Lạc Nhất đã theo học người lớn một thời gian dài, biết thứ gì không thể trêu chọc.

Fanta hơi nhíu mày, dựa cặp chân giả lên thảm, lạnh lùng nói: "Đây gọi là gỗ Thủy Hành, nổi trên mặt nước mà không mục nát, cứng như sắt, ta đã bỏ công tìm kiếm mấy tháng, bỏ ra tiền bạc để thuê thợ làm theo bản vẽ của cậu, giờ cậu nói không cần, chậm rồi."

Anh không những không có ý định rời đi mà còn đi về phía Tiểu Lâm, đôi mắt vàng kim lập loè vầng sáng.

"Anh đừng tới đây...!" Lâm Lạc Nhất nhanh chóng vẽ một câu chú trừ tà lên bài tập hè, xé một trang ném về phía đối phương. Huyết trận tách khỏi trang giấy, in lên má người đàn ông, làm tăng thêm ba phần quái dị, nhưng không thể ngăn cản anh dù chỉ một bước.

Fanta đi vòng qua quầy, một tay nắm lấy chân cụt của Lâm Lạc Nhất, ngồi xổm trên một đầu gối, ghép khớp cầu hình vào chỗ cụt chân phải của Lâm Lạc Nhất, một tay đỡ lấy ngón chân, vặn chặt ốc vít, rồi gắn phần viền hoa văn khảm vàng vào da thịt, khớp hai đầu lại với nhau, độ cong vừa vặn.

Lâm Lạc Nhất muốn chạy trốn, nhưng không ngờ, ánh mắt Fanta khẽ động, hai dây leo nhanh chóng mọc ra từ mặt đất, quấn chặt lấy tay cậu.

"A?" Lâm Lạc Nhất kinh ngạc nhìn dây leo quấn chặt tay mình, điều này hoàn toàn vượt qua khả năng của quỷ hồn, đây rõ ràng là pháp thuật.

Fanta lắp chân tay giả cho cậu, lấy sợi dây chuyền từ cổ áo của Lâm Lạc Nhất ra, cắm mặt dây chuyền chìa khóa bằng bạc vào lỗ khóa bên hông chân tay giả, xoay vài vòng.

Các bánh răng chính xác bên trong chân được điều khiển bằng dây cót, tất cả các khớp tự động điều chỉnh vị trí, khóa chặt vào chỗ cụt.

Fanta ném lại chìa khóa bạc cho cậu, đứng dậy dựa vào tường, khoanh tay nhìn cậu: "Đứng dậy, đi vòng quanh đi."

Tiểu Lâm duỗi thẳng hai chân thon dài, cử động ngón chân thoải mái, hoa văn kim loại phức tạp gia cố đường nối giữa hai chân, kĩ thuật khéo léo, có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.

"Quả thật tốt hơn nhiều so với chân tay giả mà tôi đã dùng trước đây..."

Những sợi dây leo trói chặt tay cậu tự động nới lỏng, Lâm Lạc Nhất nhảy xuống xe lăn và bước hai bước.

Dấu chân đi qua, khe đất mọc ra mầm xanh, hoa dại nở.

Lâm Lạc Nhất bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho kinh hãi, quay đầu lại nhìn dấu chân của mình, nhưng bởi vì toàn bộ sức nặng của cơ thể đều dồn vào chỗ gãy, xương gãy đè lên da. Chỉ đứng được một lúc, cậu cảm thấy đau nhói ở phần chi bị gãy, mỗi bước đi đều đau đớn.

Cậu đau đớn không thể chịu nổi, mất thăng bằng ngã ra phía sau, Fanta nhanh chóng đỡ tay cậu, ôm cậu vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể mát mẻ của anh áp vào lưng cậu, Lâm Lạc Nhất ngửi thấy mùi lá khô trên người anh, cậu khẽ liếc sang bên cạnh, thấy đôi khuyên tai lá khô màu vàng óng treo trên vành tai anh, đang đung đưa trước ngực mình.

“Gỗ loại bốn vạn phân, phí thợ mộc hai trăm ngàn, cậu thanh toán như thế nào?”