“Buông bà ấy ra, Tú Mẫn, bà buông bà ấy ra, đừng có làm tổn hại đến Minh Quyên.”
Hứa Kiến Quốc nhìn Minh Quyên bị bóp cổ mà ngã xuống đất cầu xin.
“Lúc đầu là ông đích thân đế nhà cầu cưới tôi.” Nữ quỷ cúi đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn nhìn Hứa Kiến Quốc.
“Ông chính miệng ở trước mặt cha mẹ tôi hứa hẹn, là thật lòng yêu tôi, sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.”
“Nếu như không phải là như vậy, cha mẹ tôi cũng sẽ không chuyển toàn bộ gia sản cho ông, trước khi lâm chung.”
“Ông lấy tiền của nhà tôi, đi xây nhà, sống những ngày tháng tốt đẹp, chớp mắt lại gϊếŧ tôi người đã không còn giá trị lợi dụng.”
“Hiện tại lại ở trước mặt tôi cùng người khác diễn vở phu thê thâm tình, ông thật làm cho người khác thấy ghê tởm.”
Nói xong, nữ quỷ dùng sức một chân đá văng Hứa Kiến Quốc.
Nữ quỷ đương nhiên cũng sẽ không buông tha cho ông ta, có điều trước lúc đó, cẩn phải xử lý độc phụ tâm tư ác độ này trước đã.
Nhìn thấy Minh Quyên sắp tắt thở, chết dưới tay nữ quỷ, Sở Ly than nhẹ một tiếng, rút kiếm đồng trong tay ra, mũi kiếm chĩa thẳng vào nữ quỷ.
Nữ quỷ ý thức được sự lợi hãi của kiếm tiền đồng, lắc mình tránh thoát.
Hành động này của Sở Ly trực tiếp cứu được Minh Quyên.
Minh Quyên sau khi được thả ra, vội vàng ngã xuống đất che cổ ho khù khụ.
“Tiểu tử thúi, ngươi dám làm hư chuyện tốt của ta.” Nữ quỷ tóc dài không gió tự bay, ánh mắt bất thiện mà nhìn Sở Ly.
“Nếu như bọn họ gϊếŧ bà, sẽ có pháp luật trừng trị bọn họ, cho dù sau này có xuống địa phủ, nên thanh toán thì cũng sẽ không thiếu.”
“Bà hiện giờ đã nhiễm sát nghiệp, tôi không thể để bà làm xằng làm bậy nữa.”
“Hừ, pháp luật trừng trị hai người họ, nếu như không phải ta được thả r a, nào có pháp luật đến trả lại công bằng cho ta.”
“Chuyện không đặt trên người các người, các người đương nhiên đều là miệng đầu nhân nghĩa đạo đức.”
“Ta không cần người khác trừng trị hai người họ, ta tự mình động thủ.”
Nữ quỷ nói xong, trực tiếp thoát ra khỏi thi thể Lưu Mãn.
Như vậy Sở Ly cũng nhìn thấy rõ diện mạo vốn dĩ của nữ quỷ.
Là dáng vẻ của nữ quỷ lúc sắp chết, hai đôi mắt đã không còn nhìn thấy, thay vào đó là hai hốc mắt đen.
Trong miệng chảy máu, tứ chi không còn, chỉ có một cái đầu cùng cơ thể, bạch y trên người cũng bay bay.
Nữ quỷ hóa thành một cổ ảnh quỷ nhanh chóng nhào về phía Minh Quyên, tư thế muốn lập tức gϊếŧ chết bà ta.
“Không cần.”
Hứa Kiến Quốc thấy thế hô to, trên mặt Trương Tân rõ ràng xuất hiện một nụ cười lạnh khó phát hiện ra.
Nhưng tốc độ của nữ quỷ cực nhanh, Sở Ly cũng phản ứng rất nhanh, cậu trực tiếp chắn trước mặt nữ quỷ, đánh một đạo bùa vào trong cơ thể nữ quỷ.
Lá bùa lập tức cố định thân ảnh nữ quỷ.
Bất quá nữ quỷ cũng không hề yếu thế, rất nhanh đã tránh thoát khỏi trói buộc, muốn xử lý tiên tiểu tử làm hòng chuyện của mình trước.
Sở Ly nhìn thấy nữ quỷ gàn chướng hồ đồ, không nghe lọt tai, cũng có chút tức giận.
Năng kiếm tiền đồng lên muốn đại chiến 300 hiệp với nữ quỷ.
Cậu một khi nghiêm túc, nữ quỷ nào có phải là đối thủ của cậu, rất nhanh nữ quỷ đã bị cậu đánh lui.
Lúc Sở Ly dùng kiếm tiền đồng đâm lên người nữ quỷ, Trương Tan lại đột nhiên nhảy ra.
“Đừng, đừng làm hại bà dì của tôi.”
Hắn ngăn trước kiếm tiền đồng, không cho Sở Ly lại gần.
Nữ quỷ vốn dĩ đang là ánh mắt hung ác nhìn thấy Trương Tân, không khỏi nhu hòa xuống.
“Bà ta là bà dì của anh?” Sở Ly không ngờ hai người này còn có một tầng quan hệ như vậy, trách không được lúc đó nhìn tên này cậu cảm thấy có chút không thành thật.
Cậu còn cho rằng là bị ma quỷ ám ảnh.
Hứa Kiến Quốc đồng dạng cũng ngơ ngác, Tú Mẫn năm đó không phải con gái một sao? Ở đây ra một người chị em?
“Sở thiên sư cậu đừng làm hại bà ấy, bà dì của tôi không phải là người xấu.” Trương Tân vội vàng giải thích, hắn trước tiên giải thích quan hệ của hai người.
“Bà ngoại tôi và bà dì từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, từ nhỏ lấy chị em làm xưng hô, cho nên tôi gọi bà ấy là bà dì.”
“Lưu Mãn và Lưu Quý Trân đã chết đều không phải là thứ tốt đẹp gì, bọn bọn trước đó là bạn học, hơn nữa thường xuyên dựa vào quan hệ trong nhà bắt nạt bạn học khác.”
“Thậm chí Lưu Quý Trân lúc học cấp 2, bởi vì tỏ tình với thầy giáo không thành công, mang hận trong lòng, liên hợp với Lưu Mãn vu oan cho thầy giáo cưỡиɠ ɠiαи cô ta, ép thầy giáo đó không chịu nổi chỉ trích mà nhảy lầu tự sát.”
“Cho nên bà dì tôi chỉ là thay trời hành đạo, bà ấy không hề lạm sát kẻ vô tội.”
Sở Ly vừa nghe, còn thật rất có đạo lý.
Hai người đó nghe ra thì cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Có điều: “Anh tại sao lại biết những chuyện đó?”
“Bởi vì người thầy giáo đó là cậu của tôi, tôi mới biết được chân tướng, cậu tôi là một thầy giáo vô cùng yêu nghề, thế mà chỉ vì một lời lẽ vu oan, lại chỉ có thể chôn vùi tiều đời cùng nhân sinh của mình.”
“Lưu Quý Trân thật sự đáng chết, thân là đồng phạm Lưu Mãn cũng đồng dạng đáng chết, lúc cậu tôi chết mới có 30 tuổi, là thời điểm sự nghiệp triển vọng nhất.”
“Thi thể của cậu tôi lạnh lẽo nằm ở ngoài khu dạy học, Lưu Quý Trân không những không có chút hổ thẹn, còn đi khắc nơi nói xấu cậu tôi sau khi cậu tôi đã chết, cô ta quả thật không phải là người.”
Nói đến chỗ này, Trương Tân lại nhớ tới những chuyện trước đây, cảm xúc kích động, thậm chí Tú Mẫn lại phải đi ngăn hắn lại.
Một lúc sau, Trương Tân mới bình ổn lại cảm xúc trong lòng, tiếp tục nói.
“Lúc đầu tôi muốn đem bà dì tôi cứu ra đã nghĩ tới bọn họ.”
“Nhân dịp năm nay là năm tuổi của bà dì tôi, tôi cố y chọn ngày 15 tháng 7 ngày quỷ môn quan mở rộng, mời hai người đó cùng tới nhà ma thám hiểm.”
“Bọn họ bị lời nói của tôi thu hút, tự xưng là lớn gan, đương nhiên là mắc bẫy.”
“Đinh cốt đinh kỳ thật là do tôi rút ra, bọn họ nhìn thấy chỉ là thủ thuật che mắt.”
“Bà dì tôi sau khi được thoát ra vô cùng suy yếu, đánh không lại lão thái bà kia, tôi dùng hai sinh mệnh làm chất dinh dưỡng cho bà ấy, bồi bồ năng lượng cho bà ấy, cũng coi như là hai người họ chuộc tôi cho cậu tôi.”
“Tôi đoán được cảnh sát vì muốn ngăn cẳn bà dì tôi làm tổn thưởng người khác, chắc chắn sẽ mời đôi tiện nhân này tới, đến lúc đó bà dì tôi có thể mượn đao gϊếŧ người, cũng tính là trả thù được.”
“Vốn dĩ hết thảy đều ở trong sự khống chết của tôi, nhưng thật không ngờ tôi lại nhìn lầm, cậu lại là thiên sự thật, hoàn toàn không giống như những người mua danh tiếng kia.”
Sở Ly nghe lời nói này cảm thấy có chút biệt nữu, có điều cậu coi như Trương Tân đang khen ngợi cậu.
Dù sao lời hắn nói cũng là sự thật.
Sở Ly kiêu ngạo khẽ giương cằm, ý bảo Trương Tân nói tiếp.
“Điều tôi cần nói cũng đã nói xong rồi, hiện giờ tôi chỉ hy vọng cậu đừng làm cho bà dì tôi hồn phi phách tán, cả đời bà ấy đã đủ khổ sổ rồi.” Trương Tân lại một lần nữa chắn trước mặt Tú Mẫn.
“Giúp lệ quỷ gϊếŧ người, còn ăn nói đường hoàng như vậy, chờ sau khi tôi rời khỏi đây tôi sẽ tố cáo cậu giúp quỷ phạm tội, để cậu phải ngồi tù.” Minh Quyên cười lạnh nói.
Trương Tân tức giận định mở miệng phản bác, đã bị Sở Ly giành trước một bước.
“Im miệng, cái lão vu bà như bà cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, với tội bà đã phạm phải, sau khi chết ít nhất phải ném vào chảo giầy chiên trên vạn lần, sau đó đầu thai làm súc sinh, kiếp sau bị người sai sử đến chết.”
Sở Ly nghe thấy đầu đuôi câu chuyện cũng không có hảo cảm gì với Minh Quyên và Hứa Kiến Quốc.
Đương nhiên cậu nói cũng không phải chỉ là nói để nghe, lúc con người còn sống không trả hết nợ, đợi đến lúc chết xuống âm phủ sẽ tiếp tục chuộc tội.
Thẳng đến khi tất cả tội nghiệp được trả hết, mới có thể đầu thai chuyển kiếp.
Hứa Kiến Quốc nghe thấy những lời này trước mắt tồi sầm: “Minh Quyên, lời cậu ta nói có phải chỉ là đe dọa, hay là thật? Bà thật sự sau khi chết sẽ bị trừng phạt như vậy?”
Minh Quyên nghiêng đầu, không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
“Không chỉ có bà ta, còn có ông, ông thân là tòng phạm cũng đồng dạng phải chịu trừng phạt như vậy.”
Sở Ly đứng một bên lạnh lùng nói.