Sở Ly ngồi xổm xuống vô cùng nhanh, ngược lại làm cho cảnh sát còn đang muốn nói gì đó có chút cạn lời.
Hiện tại biết sợ rồi, vừa này làm cái gì rồi?
Vẫn may lúc này ở trong tiệm mì chỉ có hai bàn bọn họ, trừ lão đại bị dọa ra, tạm thời không ảnh hưởng đến quần chúng.
Lão đại của bọn họ, đối tượng bị Sở Ly tập kích - Từ Thụy Chi lúc này đang không ngừng ho khụ khụ, anh ta nhìn về Sở Ly vẻ mặt vâng lời thậm chí có vài phần ngoan ngoãn.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo sạch sẽ của thiếu niên, Từ Thụy Chi có chút tức giận lại không thể nổi giận được, anh ta khựng lại, hỏi Sở Ly vừa nãy vì sao lại đánh anh ta?
“Anh gần đây có phải là đến nơi nào không sạch sẽ, hoặc là tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ?” Sở Ly không đáp hỏi ngược lại.
Từ Thụy Chi cũng không ngờ được cậu lại hỏi như vậy, có điều anh ta gần đây đang tra án, không hề có đi đến nơi nào khác.
“Anh cẩn thận nghĩ kỹ lại xem?" Nhìn mặt Từ Thụy Chi lộ ra nghi hoặc, Sở Ly tiếp tục hỏi.
“Tiểu tử cậu, cậu là cảnh sát hay là chúng tôi là cảnh sát, đừng có chuyển chủ đề, trả lời đi, tại sao lại tập kích cảnh sát?”
Cảnh sát lấy côn chọc chọc ba lô Sở Ly, ý bảo cậu đừng hỏi một lời trả lời một nẻo.
“Tôi không có ác ý.” Sở Ly vẻ mặt vô tội.
“Cậu...” Cảnh sát đó còn đang muốn nói gì đó, lại bị Từ Thụy Chi ngăn lại.
“Được rồi, Tiểu Thường, cậu đừng kích động, để cậu ta đi đi, tôi thấy cậu ta quả thật là không có ác ý.”
Từ Thụy Chi nhìn người rất chuẩn, biết Sở Ly không nói dối, cũng không tính toán truy cứu chuyện này.
“Lão đại, cậu ta khẳng định là giả vờ, thanh niên hiện giờ, người này còn biết diễn hơn người kia, cậu ta chính là cố ý.”
Tiểu Thường có chút không vui, cảnh sát còn lại cũng đυ.ng đυ.ng cánh tay cậu ta ý bảo bỏ đi.
“Được rồi, tiểu tử cậu đi đi, có điều lần sau còn dám tập kích cảnh sát, tôi sẽ xử lý cậu.” Cậu ta không tình không nguyện mà cất côn đi.
Có điều Sở Ly không hề có rời đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh Từ Thụy Chi.
Hàng động này ở trong mắt Tiểu Thường quả thật chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn.
“Anh lại nghĩ kỹ lại hai câu tôi vừa hỏi, có phải là đυ.ng phải thứ gì không sạch sẽ, sau khi trở về cảm thấy cơ thể xuất hiện vấn đề.”
Sở Ly tiếp tục dẫn dắt Từ Thụy Chi, cậu cần phải biết anh ta tiếp xúc ở đây, mới có thể giải quyết được.
Từ Thụy Chi đối với câu trước của cậu không thèm để trong lòng, thẳng đến khi cậu nói đến câu cơ thể xuất hiện vấn đề, mới cẩn thận suy nghĩ vấn đề cậu hỏi.
Hai ngày trước có người đưa cho anh ta một miếng ngọc đen, đồ án vô cùng tinh xảo, nhưng đằng sau miếng ngọc lại có dính màu đỏ, nhìn giống như máu từ trong ngọc chảy ra.
Lúc cầm vào tay lại càng là cảm thấy lạnh thấu xương, trực giác nói cho anh ta biết không phải là thứ gì tốt, cho nên không nhận.
Nếu như nói tiếp xúc thứ gì đó bất thường, đại khái chỉ có miếng ngọc đen đó.
Hơn nữa sau đó anh ta cảm thấy cơ thể mình có chút nặng nề, giống như là có gì đó đang đè nặng đầu anh ta, cả người cũng không có nhấc lên nổi tinh thần.
Anh ta lúc đầu không để ý đến, chỉ cho rằng mình thường xuyên tăng ca không nghỉ ngơi tốt dẫn đến, vốn dĩ muốn đợi vụ án này giải quyết xong sẽ xin nghỉ dài.
Sở Ly nhắc tới như vậy anh ta mới phát hiện đúng là có điều bất thường.
“Cậu làm sao mà biết được?”
Tiểu Thường vốn dĩ còn cho rằng Từ Thụy Chi muốn trách cứ Sở Ly, dù sao dáng vẻ lão đại nghiêm túc lên thật sự rất đáng sợ, nhe răng chờ Sở Ly bị trách mắng.
Kết quả lão đại lại đến một câu như vậy, biểu tình đắc ý trên mặt cậu ta cứng đờ.
Lẽ nào tiểu tử này nói là thật? Sao lại nghe có chút huyền huyễn?
“Tôi nhìn thấy.”
Sở Ly kiếu ngạo mà khẽ nâng cằm, cậu là người có thiên nhãn, tất cả tà ám đều đừng mong thoát khỏi ánh mắt của cậu.
Nhìn thấy?
Vốn dĩ Từ Thụy Chi cho rằng Sở Ly sẽ nói một lý do hợp lý cũng không ngờ cậu sẽ nói vậy, chỉ cảm thấy rất vớ vẩn, anh ta sao lại có thể tin những lời này.
“Được rồi, chuyện như vậy sau này đừng nói đến nữa, lần này bỏ đi, cậu đi đi.”
“Tôi không đi, anh bị lệ quỷ quấn thân, tôi đi rồi anh chắc chắn không sống qua được tối nay.” Sở Ly không thể khoanh tay đứng nhìn, đây là KPI của cậu.
...
Đến đêm, Từ Thụy Chi tan làm từ cục cảnh sát đi ra, anh ta vừa khởi động xe, một bóng đen từ trong góc đột nhiên xông ra, trực tiếp chắn trước xe anh ta.
Từ Thụy Chi bị bóng đen đột nhiên xông ra dọa cho hoảng sợ, lập tức tắt máy xe.
“Tiểu tử cậu cố ý canh ở chỗ này?”
Từ Thụy Chi đi xuống xe xách Sở Ly vào trong xe, chuẩn bị giáo huấn một trận.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về, thuận tiện để ba mẹ cậu quản giáo cậu thật tốt.” Từ Thụy Chi lại một lần nữa khởi động xe.
“Tôi không cho ba mẹ.” Sở Ly ngồi ở ghế phó lái ngoan ngoan thắt dây ăn toàn cho mình.
“....”
Thật không ngờ Sở Ly sẽ trả lời như vậy, Từ Thụy Chi trầm mặc một lúc, nghiêng đầu liếc thiếu niên, qua mấy giây sau mới nói.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.” Giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều.
“Không cần, đợi chuyện trên người anh được giải quyết tôi sẽ tự về khách sạn.” Sở Ly không thèm để ý mà phất phất tay.
“Cậu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đó?” Mặc dù bị trù ẻo tối nay phải chết, bất quá Từ Thụy Chi không hề giống như người khác nổi giận lôi đình, chỉ xem như là Sở Ly ăn nói linh tinh.
Sở Ly ăn nói linh tinh cũng không để tâm chất vấn của Từ Thụy Chi, dù sao đợi lát nữa anh ta sẽ biết.
Từ Thụy Chi điều khiển xe vững vàng chạy trên đường, kết hoạch của anh ta là đợi lát nữa đem Sở Ly về khách sạn, dù sao anh ta là người có gia đình, không thể tùy tiện dẫn người về nhà.
Có điều anh ta lái xe hơn mười mấy phút cũng không tìm được khách sạn, thậm chí cảnh sắc bên ngoài càng lúc càng tối, đến một cái đèn đường cũng không có.
Toàn bộ đường quốc lộ trống trải dị thường, yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như trên đời này chỉ có hai người họ.
???
Cục cảnh sát bọn họ là ở nội thành, tại sao lại thành ra như vậy?
Từ Thụy Chi lúc này cuối cùng cũng ý thức được bất thường, anh ta nhìn Sở Ly vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh.
“Thật sự có quỷ?" Mặc dù là câu hỏi, có điều giọng điệu lại là chắc chắn.
Dù sao một màn quỷ dị như vậy, con người rất khó có năng lực làm được đến như vậy.
“Ừm, đến rồi, chính là ở phía trước chúng ta.”
Sở Ly bình tĩnh nhìn quỷ kéo đầu nó xuống, đặt trong lòng bàn tay chơi đùa, đồng thời cũng đưa cho Từ Thụy Chi hai lá bùa bảo anh ta cầm lấy.
“Vậy tôi hiện tại cần làm cái gì?”
Từ Thụy Chi rất lễ phép mà hỏi, trước đó anh ta không tin trên đời này có quỷ, có điều sự thật chiến thắng biện giải.