Phản Diện Mất Trí Nhớ Phải Làm Sao Tự Cứu

Chương 6: Hắc Trú

“Rất mong được gặp cậu tại buổi dạ tiệc tối nay, cậu Norn. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Vậy, tôi xin phép đi trước.” Nói xong câu đó, hắn rời đi.

Bruce Wayne đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hắn như thể chỉ ghé qua đây để tặng một chai rượu, nếu không phải vì chai Romanee-Conti vẫn đang nằm trên bàn, Enoch có lẽ đã nghi ngờ liệu có thực sự vừa có người đến hay không.

Cậu chạm tay lên cằm, có chút nghi hoặc.

Người này rốt cuộc là sao đây? Thật sự chỉ đến để tặng một chai rượu thôi sao?

“Tinh Nha.” Cậu cầm đóa hồng dán trên chai rượu vang đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có quen anh ta không?”

“Chắc là không.” Tinh Nha nhìn về phía Bruce Wayne rời đi, giọng không chắc chắn lắm.

Trong thành phố Gotham tối tăm này, Bruce Wayne là chàng công tử hào nhoáng duy nhất gom tụ ánh sáng. Hắn hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với bọn họ.

Enoch cụp mắt nhìn đóa hồng, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do. Cậu tiện tay gỡ đóa hồng xanh xuống, ném vào thùng rác.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu luôn có cảm giác ánh mắt của cái người tên Wayne đó nhìn mình, không giống cách nhìn một người xa lạ.

Họ đã từng quen biết sao? Hay hắn chỉ là kiểu người “tự nhiên như đã thân thiết từ lâu”?

Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc trên người cậu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại không có chút ký ức nào?

...

Bruce Wayne đứng trong thang máy, qua lớp kính trong suốt nhìn lên bầu trời xanh biếc, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ tựa như làn lụa mỏng. Ánh nắng mặt trời dịu dàng rọi xuống người hắn, không quá rực rỡ nhưng lại mang đến cảm giác yên bình.

Cảnh trời như thế này, đã gần một năm hắn chưa từng được thấy.

Nửa tiếng trước, hắn vừa từ năm năm sau trở về hiện tại. Là phiên bản tương lai của hắn thay thế bản thân còn non trẻ của hiện tại, hay chính bản thân hắn đã thức tỉnh ký ức của tương lai, điều này không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, vào thời điểm này, hắn rất rõ ràng rằng năm năm sau, thế giới này sẽ lâm vào bờ vực diệt vong.

Trong ký ức của hắn, bầu trời đã bị bóng tối và vật chất đen bao trùm, nơi ánh mắt chạm tới không còn chút sắc màu nào của sự sống.

Mặt trời chưa bao giờ mọc lên nữa. Trái đất bị bóng tối và vật chất đen bao phủ, không sinh vật nào có thể sống sót mà bay ra ngoài vũ trụ. Ngay cả những người mạnh nhất trong số họ – kể cả Superman – sau nhiều lần thử nghiệm thất bại, cũng dần yếu đi vì không còn được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Khi bóng tối vĩnh cửu bao trùm, sự sống trên Trái Đất bắt đầu suy tàn nhanh chóng. Con sông của sự sống cạn khô, những cánh rừng mất đi ánh sáng đều héo úa và rụi tàn. Cả thế giới chìm trong một bức tranh u ám của sự tàn lụi và tiêu điều. Tất cả những sắc màu sống động dần biến mất; mặt đất, rừng cây, núi cao và thung lũng, tất cả đều bị xóa nhòa, hóa thành hư vô thuần khiết. Bóng tối và giá lạnh phủ kín mọi nơi giữa trời và đất.

Sự sống lụi tàn, cái chết tràn lan, sự im lặng bao trùm toàn bộ mặt đất. Trong sự tuyệt vọng của cõi chết ấy, không một tiếng khóc than nào vang lên.

Đó chính là ngày tận thế thật sự.

Một thế giới đen tối của tuyệt vọng, nơi không thể nhìn thấy bất kỳ tương lai nào.

Và nguồn cơn của tất cả, chính là chàng thanh niên yếu đuối, với vẻ đẹp sắc lạnh và làn da nhợt nhạt, người vừa ngồi trên chiếc xe lăn khi nãy.

Người đời gọi cậu là “Hắc trú”.

Vào thời điểm đó, cậu đã không còn bị trói buộc trên chiếc xe lăn nữa.

Cậu đi bộ trên vùng đất phủ đầy tuyết dày. Mỗi bước chân qua, mọi sinh vật đều rũ tàn, sự sống tan biến. Bên cạnh cậu, làn sương mù từ những hạt vật chất đen như nước lặng lẽ ngấm vào từng tấc đất, dập tắt mọi âm thanh nhỏ bé nhất. Cho đến khi những đóa hoa trắng lạnh lẽo và những tán cây băng giá nở rộ khắp mọi ngóc ngách của thế giới.

Dưới sự bảo vệ của loại năng lượng đen tối vượt qua giới hạn nhận thức của con người, gần như không ai có thể làm cậu bị thương, chứ đừng nói đến việc ngăn cản bước chân hủy diệt của cậu.

Cuối cùng, nhân loại đã phải trả một cái giá không tưởng để đánh bại cậu hoàn toàn.