Kỹ năng cận chiến giống như chiêu thức võ thuật, người trong nghề chỉ cần nhìn qua là biết ngay xuất xứ, nguồn gốc từ đâu. Lục Chước Niên muốn xem đoạn video cậu ra tay, chẳng khác nào lật tẩy toàn bộ lai lịch của Trần Tắc Miên ngay tại chỗ.
Trần Chiết không nên có thân thủ tốt như vậy.
Lục Chước Niên đã bắt đầu nghi ngờ cậu rồi.
Trần Tắc Miên vùng vẫy trong tuyệt vọng: “Lục thiếu, anh cho người làm ầm ĩ đi lấy camera của khách sạn như vậy có phải không ổn lắm không? Lục Thủy Đình Viên là nhà hàng tư cao cấp, điều được coi trọng chính là sự riêng tư. Nếu tùy tiện đưa camera cho người ngoài xem, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng lắm.”
Lục Chước Niên nhàn nhạt đáp: “Lục Thủy Đình Viên là tài sản của nhà họ Lục.”
Vì là địa bàn của nhà họ Lục, nên vừa rồi khi nghe điện thoại, anh không để vệ sĩ đi theo.
Ai ngờ được, chỉ trong hai ba phút ngắn ngủi, cách nhau chưa tới hai trăm mét, lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trần Tắc Miên không ngờ Lục Thủy Đình Viên thuộc về nhà họ Lục, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.
Lục Chước Niên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cậu, tiếp tục quan sát đối phương, dùng giọng điệu bình tĩnh thẩm vấn: “Cậu có gì muốn nói không?”
Ý ngoài lời của câu này rất rõ ràng— Trước khi camera được mang tới, tôi cho cậu một cơ hội giải thích.
Đáng tiếc Trần Tắc Miên lại hiểu nhầm.
Dù sao câu trước đó họ vẫn đang nói về quyền sở hữu Lục Thủy Đình Viên.
Trần Tắc Miên thành thật cảm thán: “Tôi thật sự không ngờ tới.”
Lục Chước Niên khẽ nhíu mày không để lộ cảm xúc, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Tắc Miên nói tiếp.
Trần Tắc Miên bèn nịnh nọt qua loa: “Lục thiếu anh giỏi thật đấy, một nơi sang trọng thế này lại là tài sản riêng của anh, ít người biết quá… Hứa Thiệu Dương dám hẹn tôi đến đây bày tiệc Hồng Môn, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.”
Lục Chước Niên thẳng thừng: “Hắn bày ở đâu mà chẳng thất bại? Cậu ngay cả vệ sĩ của tôi cũng dám hạ gục, còn sợ gì một Hứa Thiệu Dương?”
Chữ “dám” này rất tinh tế.
Trần Tắc Miên lí nhí biện minh: “Tôi không biết đó là người của anh, Lục thiếu.”
“Không biết là người của tôi?” Lục Chước Niên trầm ngâm một lúc, giọng điệu bâng quơ: “Lúc đó cậu còn gọi tên tôi, vậy mà quên nhanh thế sao?”
Trần Tắc Miên vốn đang nghĩ cách bào chữa chuyện không nhận ra Lục Chước Niên.
Câu “quên” của Lục Chước Niên lại mở ra một hướng đi mới cho cậu.
Chỉ cần cậu cắn chặt rằng mình mất trí nhớ, bất kể sau này ai hỏi gì, cậu đều có thể dùng câu “Tôi không nhớ” để thoái thác.
Tuy nghe hơi vô lý và có phần trơ trẽn, nhưng đây đúng là một chiến lược đối phó không tệ.
Chủ yếu là cậu nhất thời không nghĩ ra được lý do nào đáng tin để thuyết phục Lục Chước Niên – một người “tâm tư sâu sắc, đa nghi cảnh giác”.
Trần Tắc Miên xoa thái dương, buông xuôi kiểu phá bình phá lọ: “Đúng, quên rồi, chắc tôi uống rượu nhiều quá, mất trí nhớ, thật sự không nhận ra anh.”
Lục Chước Niên dường như không ngờ Trần Tắc Miên lại trơ tráo đến vậy, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Trần Chiết, cậu biết người cuối cùng nói nhăng nói cuội trước mặt tôi có kết cục ra sao không?”
Trần Tắc Miên cũng thấy chuyện uống rượu mất trí nhớ hơi quá lố.
Cậu ho khan một tiếng, đầu óc xoay chuyển nhanh như chớp.
Có rồi.
Trần Tắc Miên linh hoat, đổ lỗi cho Vũ Húc: “Lúc nãy ở chỗ Hứa Nhị thiếu, Vũ Húc bất ngờ ra tay, đánh vào đầu tôi.”
Người ta im lặng đến mức bật cười cũng là thật.
Lục Chước Niên nhíu mày kiếm: “Vũ Húc đánh vào đầu cậu, vậy mà đầu hắn chảy máu, Càn Khôn Đại Na Di à?”
Trần Tắc Miên: “…”
Ai cũng biết một lời nói dối phải dùng vô số lời dối khác để bù đắp, nhưng thói quen ba hoa chích chòe đúng là khó sửa.
Trần Tắc Miên nghiến răng bịa tiếp: “Tôi cũng phản đòn, hắn chảy máu là vết thương ngoài, tôi mất trí nhớ là vết thương trong.”
“Thì ra là nội thương.” Lục Chước Niên gật đầu: “Tốt lắm.”
Tốt lắm?
Trần Tắc Miên chẳng biết cái nội thương này tốt ở đâu, cũng không muốn biết. Cậu chỉ biết nếu Lục Chước Niên tiếp tục tra hỏi, mình chắc chắn sẽ buột miệng nói thêm nhiều điều nhảm nhí hơn.
May mà Lục Chước Niên tạm thời không hỏi nữa, mà lấy điện thoại ra, ngón cái khẽ động, như đang trả lời tin nhắn.
Trần Tắc Miên đợi một lúc, cẩn thận hỏi: “Lục thiếu, tôi đi được chưa?”
Lục Chước Niên điềm tĩnh nhưng kiên quyết: “Không được.”
Trần Tắc Miên tối sầm mắt: “Anh còn gì dặn dò nữa?”
Lục Chước Niên xoay điện thoại, như đặc vụ FBI giơ thẻ cảnh sát, gần như dí màn hình vào mặt Trần Tắc Miên: “Cậu giải thích thêm xem, tại sao đầu bị thương mà thân thủ lại giỏi lên?”
Trên điện thoại phát một đoạn video, chính là cảnh trong hành lang từ camera giám sát.