Nhóc Chân Chó Công Cộng Của Các Thiếu Gia Bắc Kinh

Chương 7

Trong một buổi họp, khi bàn về tình tiết này, đồng nghiệp đều bật cười và nói: “Giám đốc Trần đẹp trai thế này, đương nhiên không thể hiểu được tại sao người ta lại bị kích động đến vậy.”

Quả thật, Trần Tắc Miên không thể hiểu nổi, và đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu.

Ngoại hình xuất sắc mang lại vô vàn lợi thế, nhưng chưa bao giờ có ai bắt nạt cậu chỉ vì cậu đẹp.

Vậy tại sao Trần Chiết lại phải chịu đựng tất cả những điều này?

Nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, Trần Tắc Miên mắng thầm mấy cậu ấm đã bắt nạt Trần Chiết trong truyện.

Cậu không phải người dễ bị bắt nạt như Trần Chiết. Cậu có đủ sức mạnh và phương pháp để đáp trả.

Khi Trần Tắc Miên âm thầm tự nhủ như vậy, bỗng nghe tiếng bước chân từ cuối hành lang vọng đến, cậu lập tức quay đầu nhìn.

Khi Trần Tắc Miên đang thầm tự nhủ phải đứng lên chống lại sự bất công, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cuối hành lang. Quay đầu nhìn, cậu trông thấy một người đàn ông cao ráo, tuấn tú đang tiến lại gần.

Thấy không phải là Hứa Thiệu Dương và nhóm của anh ta, Trần Tắc Miên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười thân thiện.

Lục Chước Niên bước qua khúc quanh của hành lang, ánh mắt lập tức dừng lại trên hình bóng đang ngồi xổm bên hồ cá chép cảnh. Người kia quay đầu lại, vẻ mặt đầy cảnh giác, ánh mắt lo lắng lẫn nghi ngờ.

Anh thoáng khựng lại, giơ tay ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau không cần đi theo.

Thời gian Trần Chiết xuất hiện trong giới hào môn không lâu, là do Tiêu Khả Tụng dẫn vào.

Tiêu Khả Tụng thường ghé một khách sạn dùng bữa, nơi Trần Chiết làm việc. Thỉnh thoảng gặp nhau, Trần Chiết sẽ giúp Tiêu Khả Tụng đỗ xe, lâu dần trở nên thân quen.

Tiêu Khả Tụng thấy Trần Chiết không chỉ đẹp mà còn lanh lợi, thú vị, nhưng người tinh mắt nhìn một cái liền biết ngay sự cố ý lấy lòng từ anh ta.

Có người từng điều tra, phát hiện Trần Chiết đã lén đưa tiền cho bảo vệ từ trước, để mỗi lần thấy xe của Tiêu Khả Tụng tới là báo cho anh, tạo cơ hội vô tình gặp gỡ.

Tiêu Khả Tụng không bận tâm, chỉ cười bảo: "Vậy nên tôi mới nói cậu ấy thông minh."

Người cố ý tiếp cận rất nhiều, nhưng khiến Tiêu Khả Tụng sẵn lòng dẫn theo chơi cũng là một loại bản lĩnh.

Lục Chước Niên không mấy khi trò chuyện với Trần Chiết.

Do không thân quen.

Giới hào môn Bắc Kinh nổi tiếng khó chen chân, do Lục Chước Niên đứng đầu, quanh đi quẩn lại chỉ vài người, vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt mới, tất nhiên rất gây chú ý.

Người ngoài đều cho rằng Trần Chiết dựa hơi Lục Chước Niên, còn Hứa Thiệu Dương và nhóm bạn không chạm được Lục Chước Niên nên quay sang trút giận lên Trần Chiết, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Một Trần Chiết vốn không đáng để Lục Chước Niên tự mình ra mặt. Nhưng hành vi của Hứa Thiệu Dương thực sự quá đê tiện. Nếu hôm nay anh không tới, ngày sau những kẻ khác nhìn vào mà học theo, Trần Chiết chắc chắn chẳng có lấy một ngày yên ổn.

Lục Chước Niên không phải người hay làm việc thiện, nhưng cũng không thể nhắm mắt nhìn người vô duyên vô cớ chịu tai họa chỉ vì liên quan đến mình.

Đặc biệt là Trần Chiết… Có vẻ không phải kiểu người chịu được sự bắt nạt.

Cậu ta quá nổi bật.

Trong chốn phù hoa này, điều không bao giờ thiếu chính là những gương mặt đẹp.

Lục Chước Niên đã gặp nhiều mỹ nhân, nhưng so với Trần Chiết, họ vẫn kém phần nổi trội.

Có lẽ vì hôm nay Trần Chiết đã uống rượu, trông khác hẳn ngày thường.

Hình như… thu hút hơn.

Ánh mắt Trần Chiết dõi vào anh, đôi mắt sáng ngời nhưng lại phủ một lớp mờ mịt, như sương khói bao trùm, gương mặt và khóe mắt hơi ửng đỏ, cả người phảng phất vẻ mơ màng.

Qua một giây ngắn ngủi, Trần Chiết đột nhiên mỉm cười với anh.

Yết hầu Lục Chước Niên khẽ chuyển động.

Quả thật không giống bình thường.

Trước đây Trần Chiết cũng hay cười trước mặt họ, nhưng nụ cười ấy luôn dè dặt, mang chút xu nịnh, rất đẹp nhưng cũng rất giả. Không giống vẻ tươi tắn sống động như lúc này.

Tiêu Khả Tụng từng nhắc đến Trần Chiết, thường nói rằng cậu ta đặc biệt xinh đẹp, nhìn rất ưa mắt.

Sau khi gặp, Lục Chước Niên chỉ cảm thấy cũng được.

Nhưng hôm nay gặp lại, anh không thể không thừa nhận Tiêu Khả Tụng nói đúng.

Đúng là rất bắt mắt.

Đặc biệt là sau khi vừa gặp qua mấy tên xấu xí như Hứa Thiệu Dương và Vũ Húc, Lục Chước Niên nhìn Trần Chiết lại thấy càng vừa mắt hơn.