Một tiếng "phập" khô khốc vang lên.
Người đàn ông trước mặt đổ gục xuống, tắt thở.
Xung quanh, lửa cháy ngút trời, thi thể nằm la liệt, người sống sót chạy tán loạn tứ phía, tiếng la hét thảm thiết hòa cùng ngọn lửa hung hãn như mãnh thú vươn nanh vuốt, bầu trời đêm đen kịt bị nhuốm một tầng khói đỏ như máu.
Gần Lộ Tư Lương nhất là một lão già ngoài năm mươi, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía cửa, thanh kiếm chưa kịp nhuốm máu rơi sang một bên, miệng vẫn há hốc, những mạch máu nổi lên chằng chịt trên mặt như một mạng lưới xanh tím dưới lớp da nhăn nheo.
Vừa bị truyền tống đến, Lộ Tư Lương đã bị cảnh tượng kinh hoàng này làm cho chấn động. Cô hít sâu một hơi, cố gắng lùi lại, nhưng khi cử động chân, cô nhận ra cơ thể này không hề nghe theo sự điều khiển của mình.
Cô trơ mắt nhìn thân thể này di chuyển với tốc độ kinh người giữa đám đông, chỉ để lại tàn ảnh, lạnh lùng hạ gục những kẻ đang chạy trốn. Có người quỳ xuống run rẩy cầu xin tha mạng, nhưng thân thể này không hề do dự.
Suốt quá trình, không hề có một giọt máu nào rơi.
Chưa kịp để Lộ Tư Lương cảm thán về thân thủ đáng sợ của nguyên chủ, tiếng kêu gào đã hoàn toàn biến mất, xung quanh im ắng đến rợn người.
Cuối cùng, thân thể này dừng lại trước mặt một đứa trẻ đang ôm trống bỏi. Đứa bé ngơ ngác, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng lặng giữa đống xác chết nhìn Lộ Tư Lương.
Lộ Tư Lương cố gắng giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng cô như bị nhốt trong một căn phòng kính trong suốt, tay chân bị trói buộc bởi những sợi dây vô hình, không thể cử động.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, hòa lẫn với mùi khét lẹt của da thịt cháy, một thứ mùi kinh tởm xộc thẳng vào phổi khiến cô đau nhức.
Đứa trẻ ngây thơ trước mặt chắc chắn sẽ phải chịu chung số phận với những người khác.
Bàn tay không chịu sự khống chế của cô giơ lên. Lộ Tư Lương sợ hãi nhắm chặt mắt, trái tim như treo lơ lửng theo lưỡi dao đang giơ lên, hàng mi run rẩy. Nhưng cảnh tượng kinh hoàng mà cô dự đoán đã không xảy ra.
“Ngươi không làm hại con bé, ta không gϊếŧ ngươi.” Một giọng nói lạnh lùng như nước đá vang lên.
Nữ nhân thu tay lại.
Lộ Tư Lương run rẩy mở mắt ra, nhận ra chủ nhân của thân thể này đã rời khỏi sân. Quay đầu nhìn lại, bé gái vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.
[Đinh, cốt truyện đang được tải.] Một giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên trong đầu cô.
Lộ Tư Lương giật mình, nhưng cũng đã quen thuộc với âm thanh này: “Đến đi.”