Trong thời gian chờ hồi âm, mỗi ngày sau khi ăn xong, cô đều ra cửa thôn tán gẫu với hàng xóm để gϊếŧ thời gian.
Trước khi ra khỏi nhà, cô luôn khóa cửa cẩn thận.
Nhưng hôm nay, khi cô hái rau trở về, lại phát hiện ổ khóa đã bị phá hỏng.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn có người vào nhà lục lọi!
Giang Thu Nguyệt không nói hai lời, lập tức đi kiểm tra từng phòng, cuối cùng phát hiện Lâm Tam Trụ đang ngồi chồm hỗm, miệng bóng nhẫy dầu mỡ!
Hóa ra là tên này!
Chả trách dạo này cả nhà họ Lâm không hó hé gì, thì ra là đang lén lút chôm chỉa!
Đã dám bôi nhọ cô trong thư gửi cho Lâm Đại Trụ, bây giờ còn trộm thịt ăn?
Không thể nhịn được nữa!
Giang Thu Nguyệt lập tức chộp lấy cái chổi gần đó, không để cho Lâm Tam Trụ kịp phản ứng, một chổi quật xuống thật mạnh!
Cánh tay Lâm Tam Trụ lập tức đỏ bừng một vết, đau đến mức hắn kêu lên oai oái.
"Thằng trộm vặt này! Ba mẹ không dạy được mày, vậy để chị dâu này dạy thay!"
Giang Thu Nguyệt xuống tay không chút nương tình, Lâm Tam Trụ bị đánh đến mức phải nhảy dựng lên, la hét:
"Chị làm cái gì vậy hả?! Chị còn ăn vụng trứng gà được, sao tôi không được ăn trộm miếng thịt?!"
Lâm Tam Trụ mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thịt thơm nức, hắn nhịn không nổi nữa, cũng không đợi được đại ca hồi âm.
Thế là hôm nay hắn giả vờ đau bụng, đợi Giang Thu Nguyệt ra ngoài thì lẻn vào ăn trộm thịt.
Ai ngờ bị bắt tại trận!
Giang Thu Nguyệt không buông tha, tiếp tục cầm chổi đuổi đánh.
Lâm Tam Trụ không còn quan tâm đến sĩ diện nữa, vừa chạy vừa gào lên:
"Cứu với! Giang Thu Nguyệt muốn đánh chết tôi!"
Tiếng kêu của hắn vang cả làng.
Trùng hợp là lúc này, Hồ Hải Chí – đội trưởng đại đội đang dẫn người đi làm đồng, nghe thấy liền vội vã chạy đến.
Hắn chặn Lâm Tam Trụ lại, hoảng hốt nhìn bộ dạng thê thảm của hắn:
"Tam Trụ, cậu làm sao thế này?"
Lâm Tam Trụ như vớ được phao cứu sinh, khóc lóc kể lể ngay lập tức:
"Đội trưởng, mau cứu tôi! Chị dâu tôi muốn đánh chết tôi! Anh xem tôi bị đánh thê thảm thế này!"
Lúc này, dân làng cũng kéo đến hóng chuyện.
Vương Xuân Hoa nghe tin con trai bị đánh, vội chen vào đám đông, vừa thấy con mình thảm hại như vậy liền vỗ đùi khóc lóc om sòm:
"Trời ơi là trời! Sao tôi khổ thế này, lại gặp phải một con dâu ác độc như vậy?"
Bà ta vừa nói vừa ngồi phịch xuống đất mà khóc rống lên.
Nhìn thấy bộ dạng bầm dập của Lâm Tam Trụ, dân làng bắt đầu bán tín bán nghi:
"Giang Thu Nguyệt thường ngày hiền lành lắm mà? Sao lại đánh em chồng đến mức này?"
Có người lên tiếng hỏi:
"Thu Nguyệt, dù Tam Trụ có làm gì sai, em cũng không thể đánh nó nặng tay như vậy chứ?"
Giang Thu Nguyệt không ngần ngại nói thẳng:
"Mọi người không biết đấy thôi, hắn không chỉ giả bệnh mà còn ăn trộm đồ!"
Vương Xuân Hoa lập tức nhảy dựng lên, giọng điệu đầy phẫn nộ:
"Cô nói bậy! Tam Trụ là con trai tôi, nó tuyệt đối không thể nào ăn trộm!"
Giang Thu Nguyệt thở dài, giọng đầy châm chọc:
"Mẹ, đến lúc này mà mẹ còn bao che cho nó sao? Mọi người nhìn xem, miệng của Tam Trụ toàn là dầu mỡ, còn chưa kịp lau sạch đấy!"
Dân làng lập tức quay qua nhìn Lâm Tam Trụ, đúng thật là miệng hắn đầy dầu.
Hắn nói bụng đau xin nghỉ làm, bây giờ lại ăn đến miệng bóng nhẫy thế này, chẳng phải rõ ràng đang giả bệnh sao?
Hồ Hải Chí – đội trưởng đại đội, trầm giọng quát:
"Tam Trụ, cậu không muốn làm thì nói thẳng, đừng có lừa gạt người khác!"
Lâm Tam Trụ cứng họng.
Hắn mà dám nói thẳng không muốn làm, chắc chắn về nhà sẽ bị ba mẹ đánh nhừ tử.
Giang Thu Nguyệt cũng sẽ đề phòng hắn hơn.
Bây giờ giả bệnh cũng không xong, hắn dứt khoát nói thẳng:
"Vậy sao mọi người không hỏi tôi ăn trộm cái gì đi? Giang Thu Nguyệt mỗi ngày giấu thịt trong phòng để ăn một mình, trong khi tôi và ba mẹ chỉ có thể ăn rau dại. Tôi thực sự chịu hết nổi nên mới phải cạy khóa cửa!"
Giang Thu Nguyệt lập tức phản bác, giọng nghẹn ngào:
"Mọi người nghe thấy chưa? Chú em này nhân lúc anh trai không ở nhà, dám cả gan cạy khóa phòng chị dâu! Nếu tôi còn tiếp tục sống trong nhà họ Lâm, thì tôi còn dám ngủ yên sao?"
Cô vừa nói vừa cố ý kéo dài giọng điệu đáng thương, khiến người dân trong thôn lập tức nghiêng về phía cô.
Giang Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu, giọng nói tràn đầy ấm ức:
"Chỗ thịt đó là tôi để dành cho Bắc Bắc và Nam Nam ăn! Nói ra cũng chẳng sợ mọi người cười chê, hai đứa nhỏ từ khi sinh ra chưa bao giờ được ăn thịt hay trứng gà. Kể cả vào dịp Tết, mẹ chồng tôi cũng chưa từng để chúng nó nếm thử một miếng!"
Cô nói đến đây, vành mắt đỏ hoe, giọng run run như sắp khóc:
"Tôi làm mẹ, tôi không ăn cũng được, nhưng trẻ con thì sao? Chúng nó còn đang lớn, không có dinh dưỡng thì làm sao phát triển được?"
Nhắc đến trẻ con, những người xung quanh đều không khỏi động lòng.
Dân làng trong thôn đều có mắt, ai cũng biết Lâm Bắc Bắc và Lâm Nam Nam gầy gò hơn hẳn những đứa trẻ cùng trang lứa, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng!