Thập Niên 70: Sáu Năm Không Gặp Mặt, Vợ Đẹp Tùy Quân Được Chồng Siêu Cuồng

Chương 22: Đĩa thịt thỏ xào cay

Ngồi tám chuyện với các bà lão gần nửa buổi, Giang Thu Nguyệt nắm rõ hơn về các mối quan hệ trong thôn, lại còn hóng được không ít chuyện bát quái thú vị.

Cô thầm nghĩ, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ra cổng thôn ngồi tám chuyện với mấy bà cụ, cũng coi như một loại giải trí.

Còn chuyện ra đồng làm việc á?

Quên đi!

Cô có chồng gửi tiền về mỗi tháng, việc gì phải cực khổ đi kiếm công điểm?

Về đến nhà, Giang Thu Nguyệt mang rau cần nước đi xào lên, kịp ăn trước khi Lâm gia trở về.

Để tránh phiền phức, cô đóng cửa phòng, ba mẹ con ngồi ăn riêng.

Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho hai đứa nhỏ, Giang Thu Nguyệt ra ngoài thì đúng lúc gặp Vương Hữu Nhân đang tìm mình.

Nhờ đó, cô thuận lợi lên máy kéo, đến trấn trên, rồi chuyển xe buýt vào thành phố.

So với trấn trên, trong thành phố rộng lớn và sầm uất hơn nhiều.

Dựa theo thông tin hỏi thăm được, cuối cùng cô cũng tìm thấy chợ đen.

Vừa bước đến cổng, cô đã thấy người canh gác, vào trong còn phải nộp phí vào cửa năm xu.

Không khí bên trong khá căng thẳng, người ra vào không đông lắm, có vài người thậm chí còn trùm khăn kín mặt, sợ bị nhận ra.

Giang Thu Nguyệt cũng có chút lo lắng.

Cô đã từng đọc trong tiểu thuyết, bị bắt ở chợ đen là phải vào đồn công an ngồi ngay.

Giang Thu Nguyệt nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu, thật sự để cô tìm thấy có người bán thỏ.

"Đây là thỏ hoang trong núi, mới bắt hôm qua. Nếu cô muốn mua thật lòng, tôi để giá ba đồng, thế nào?"

Một người phụ nữ trung niên mở giỏ tre, bên trong là một con thỏ đang nửa sống nửa chết.

Giang Thu Nguyệt nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu nói:

"Ối chà, con này gầy quá, chắc chắn không phải bắt hôm qua đâu, thím đã để lâu rồi phải không?"

Người phụ nữ kia bị vạch trần cũng không hề hoảng sợ. Bà ta vốn định lừa người mới đến để nâng giá lên, nhưng thấy Giang Thu Nguyệt có vẻ là người biết hàng, nên lập tức cười giả lả:

"Thỏ hoang thì con nào chẳng vậy, nhìn vậy thôi nhưng thịt chắc lắm! Thôi thì tôi thấy cô dễ thương, bớt cho cô năm xu nhé?"

"Đắt quá! Tôi đâu phải lần đầu đi chợ. Nếu giá này có người mua, thì đã không để lâu như vậy rồi!"

Giang Thu Nguyệt tỏ thái độ ghét bỏ, xoay người định bỏ đi.

"Cô đừng đi mà! Vậy hai đồng có được không?"

Người phụ nữ nóng nảy, con thỏ này bà ta bắt từ năm ngày trước, ngày nào cũng gầy đi một ít, nếu còn không bán được thì chỉ có vứt đi.

Giang Thu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:

"Một đồng rưỡi! Không bớt thì thôi, con tôi thèm thịt thì tôi mua, chứ không thì tôi đi mua thịt lợn, một đồng rưỡi cũng đủ mua hai cân thịt rồi."

Mặc cả chính là một cuộc đấu tâm lý, nhìn thấy người phụ nữ nhíu mày, Giang Thu Nguyệt thở dài:

"Thôi, có vẻ thím không muốn bán, vậy tôi đi mua thịt lợn đây..."

"Được rồi, một đồng rưỡi thì một đồng rưỡi!"

Người phụ nữ cắn răng đồng ý, dù sao cũng bán được đồng nào hay đồng đó.

"Cô đúng là cao tay đấy, ép giá xuống còn một nửa."

Giang Thu Nguyệt cười tươi như hoa:

"Vẫn là thím rộng rãi, biết buôn bán. Lần sau tôi sẽ đến tìm thím mua tiếp."

"Được, được! Cô cứ đến, nhà tôi thỉnh thoảng lại có thỏ hoang."

Người phụ nữ vui vẻ rời đi.

Khó khăn lắm mới vào thành một chuyến, Giang Thu Nguyệt tranh thủ ghé hàng thịt.

Sau khi hỏi giá, cô phát hiện thịt lợn trong chợ đen đắt hơn chợ bình thường hai xu một cân.

Cô kiểm tra số tiền còn lại, cuối cùng chỉ mua hai đồng thịt ba chỉ.

Tính tới lúc này, trong tay cô chỉ còn đúng năm đồng, không thể không cảm thán:

Hai mươi đồng sinh hoạt phí, đúng là không đủ tiêu!

Đến khi Giang Thu Nguyệt về tới nhà thì đã là buổi chiều.

Cô cố ý chọn lúc dân làng đang làm việc ngoài đồng để quay về, tránh bị họ tò mò hỏi trong giỏ có gì.

Về nhà, cô xử lý con thỏ, nhổ lông, moi nội tạng rồi cắt thành từng miếng cỡ ngón tay cái.

Sau đó, cô dùng rượu gạo và nước tương để ướp thịt thỏ một lúc.

Vừa làm, cô vừa quay lại dạy hai đứa nhỏ:

"Đúng rồi, cứ làm như thế, hai đứa giỏi lắm! Bắc Bắc, Nam Nam, tiếp tục rắc muối lên thịt đi. Nam Nam, đừng dụi mắt, cay đấy nhé!"

Trẻ con mà, phải để chúng tự tay làm việc thì mới học được.

Càng được mẹ khen, hai đứa càng hăng say, rất có cảm giác thành tựu.

Chờ hai đứa nhỏ rắc muối xong, Giang Thu Nguyệt đem thịt thỏ ra hong gió một lúc.

Sau đó, cô làm nóng dầu trong chảo, cho thịt thỏ vào chiên cho thơm.

Nếu dầu ăn nhiều hơn thì hương vị sẽ càng đậm đà hơn, nhưng tiếc là dầu ăn không đủ.

Chiên xong, cô tiếp tục phi tỏi và ớt đỏ cho dậy mùi, sau đó cho thịt thỏ vào xào nhanh tay.

Cuối cùng, cô rưới một ít rượu gạo vào chảo, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp bếp.

Nêm thêm muối, đảo đều một lát là xong!

Một dĩa thịt thỏ xào cay đã hoàn thành.

Lại nấu thêm một nồi canh mướp hương.

Bữa cơm hôm đó, Lâm Bắc Bắc ăn liền hai bát cơm, bụng nhỏ tròn căng.

Lâm Nam Nam cũng ăn đến mức ợ một cái, xoa xoa bụng, nhưng vẫn còn thèm.

Giang Thu Nguyệt cũng ăn rất thỏa mãn.

Nhưng...

Mùi thịt trong bếp quá thơm!

Làm Lâm Đại Bảo bên kia lại khóc nháo đòi ăn.