Bị Thái Tử Bạo Ngược Nghe Thấy Tiếng Lòng Và Cái Kết

Chương 5: Nhập mộng

***

Đến giữa tháng Mười, trong cung truyền tin thái tử trên đường về kinh bị đạo tặc ám sát, trúng vài mũi tên, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Hiện tại, người đã được đưa về Đông cung. Hoàng đế và hoàng hậu vô cùng lo lắng, toàn bộ ngự y trong thái y viện đều có mặt, dược liệu trong Dược Tàng Cục bị sử dụng đến nỗi không ngơi tay, thậm chí cả các đại phu nổi danh gần xa trong dân gian cũng lần lượt được triệu vào cung.

Từng chậu máu được đem ra đổ, mùi tanh nồng nặc lan khắp Đông cung suốt mấy ngày liền. Song thái tử vẫn hôn mê bất tỉnh, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bếp ăn mỗi ngày chỉ có thể nấu chút cháo loãng và các món thuốc dưỡng để mang qua. Nhưng thái tử điện hạ đến giờ vẫn chưa tỉnh, ngay cả thuốc cũng không uống được, huống chi là thức ăn.

Vân Quỳ cẩn thận kìm nén niềm hân hoan trong lòng: Thái tử trông như sắp không qua khỏi rồi, vậy có phải nàng lại được quay về Thượng Thiện Giám hay không đây?

Tuyệt vời ông mặt trời!!!!

Vân Quỳ phấn khích, nheo mắt lại chuẩn bị đánh một giấc thật ngon. Đột nhiên, nàng nhớ ra mình đã ở Đông cung được hai tháng rồi, không biết Triệu thị vệ đã thành thân chưa. Hay là thử vào giấc mơ của hắn ta để thăm dò một chút?

Đúng vậy, Vân Quỳ không rõ từ khi nào nhưng thỉnh thoảng sau khi ngủ, nàng có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ quặc trong mơ.

Ví dụ như Đan Quế chảy nước miếng trước đĩa thịt chân giò đường phèn, Tiền thị vệ lăn lộn trên núi vàng, hay thái giám Tiểu Lộ Tử của Thượng Thiện Giám mơ thấy "cậu nhỏ" của hắn mọc lại... Những cảnh tượng lạ lùng đến mức khiến nàng chẳng biết làm gì ngoài cảm thấy bất lực.

Nàng mơ thấy Tiểu Lộ Tử làm gì chứ? Nàng hoàn toàn không quan tâm đến hắn, thật sự đấy!

Cho đến một lần, nàng trò chuyện với Đan Quế và cố ý thử thăm dò vài câu, cuối cùng phát hiện những cảnh tượng kỳ lạ trong mơ của nàng thực chất là... giấc mơ của người khác.

Tuy nhiên, không phải ai nàng cũng có thể nhìn thấy giấc mơ. Phải là những người nàng thường xuyên tiếp xúc và khá quen thuộc.

Như Triệu thị vệ chẳng hạn, là một đối tượng rất dễ "xâm nhập."

Sau khi nhẩm tên Triệu thị vệ trong đầu, Vân Quỳ nhắm mắt lại, lờ mờ chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng đỏ rực từ những ngọn nến cưới trong phòng suýt làm nàng chói mắt. Định thần lại, nàng thấy trên giường có hai người mặc hỉ phục, đội khăn voan đỏ, rõ ràng là tân nương.

Chẳng lẽ nàng vừa xâm nhập vào đêm động phòng hoa chúc trong mơ của Triệu thị vệ?

Khoan đã... tại sao lại có hai tân nương?

Khi nàng còn đang muốn nhìn rõ hơn, tiếng bước chân vang lên. Triệu thị vệ, khoác bộ hỉ phục màu đỏ rực, say khướt bước qua ngưỡng cửa. Hắn ta cầm cán cân trên khay, lần lượt vén khăn voan đỏ của cả hai tân nương.

Người ngồi bên trái giường chắc hẳn là em họ mà hắn ta nhắc tới, dáng vẻ dịu dàng, thướt tha. Nhưng khi nhìn đến tân nương bên phải, đôi mắt đang ngập tràn tình ý... không phải chính là nàng hay sao!

Vân Quỳ sững sờ nhìn Triệu thị vệ nâng hai ly rượu giao bôi, ngồi xuống giữa nàng và cô em họ, cả ba cùng nhau uống rượu hợp cẩn trong một tư thế... hài hòa mà kỳ quái.

Sau khi uống xong, Triệu thị vệ mặt mày hớn hở, nắm tay cả hai người họ chồng lên nhau, đặt trước mặt mình, rồi cười nói: "Về sau chúng ta ba người chung sống hòa thuận, còn hơn mọi thứ trên đời."

Vân Quỳ tức đến phát điên, giận đến mức bật dậy khỏi giấc mơ.

"Đồ đáng ghét! Lấy em họ còn chưa đủ, lại còn muốn cưới thêm ta?! Ra vẻ đứng đắn, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"

Nàng còn định chửi thêm vài câu, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Quản sự mama của bếp ăn vội vàng bước vào, thắp đèn lên, rồi nói: "Đan Quế, Vân Quỳ! Mau dậy, chuẩn bị đồ đạc đến điện Thừa Quang, hầu hạ thái tử điện hạ chữa bệnh!"