Vãn Quy

Chương 6: Anh ta cũng rất dễ gần

Hương vị ngọt nhẹ tan nơi đầu lưỡi.

Làm công việc như cô, đôi mắt tinh tường và khả năng thưởng thức là điều không thể thiếu. Mọi thứ đều cần được “thử” và “thẩm định”.

“Trà mới của năm nay.”

Đặt chiếc ly xuống, Bạch Thu mỉm cười, ánh mắt lại nhìn sang người đàn ông đối diện. Nghĩ lại thì, người đàn ông này chính là người dẫn đường cho cô vào nghề.

Cô và Trương Văn là bạn học từ nhỏ, cũng là bạn thân. Cha của Trương Văn năm đó bắt kịp làn sóng cải cách, trở thành một trong những người đi đầu thời đại, giúp gia đình họ Trương phát đạt và đưa Trương Văn trở thành một “cậu ấm” đúng nghĩa.

Nhờ những năm tháng được ăn ngon mặc đẹp và học hỏi cùng anh ta, Bạch Thu đã mở mang tầm nhìn, tích lũy không ít kinh nghiệm.

Trương Văn thậm chí còn đầu tư tiền giúp cô khởi nghiệp, trở thành một trong những cổ đông của công ty. Nhờ vậy, cô dần đứng vững trong ngành, xây dựng được một nhóm khách hàng riêng.

“Vài ngày nữa ở Hải Thị sẽ có một buổi trình diễn trang sức, cậu có muốn đi xem không?”

Trương Văn vừa nghịch tách trà, vừa đưa cho cô một tấm thiệp mời. Bạch Thu nhận lấy và liếc qua, dòng chữ trên thiệp hiện rõ:

“Một đời tri kỷ – Buổi trình diễn trang sức tại Hải Thị.”

“Trân trọng mời ông Trương Văn và người cùng tham dự.”

“Cậu có đi không?” Bạch Thu nhìn tấm thiệp, đồng thời hỏi anh ta.

“Để xem đã.” Trương Văn rụt tay lại, cúi đầu nghịch lá trà trong ly. “Không chắc đi được. Nhưng mấy ngày đó tôi cũng sẽ qua Hải Thị, bên đó đang rục rịch việc thiết lập khu ngoại thương. Tôi tính đi xem thử, tiện thể hẹn vài người đi câu cá.”

“Vậy à.”

Bạch Thu gật đầu, hiểu ý.

“Candy cũng sẽ đi,” Trương Văn ngẩng đầu lên, nhìn cô cười. “Cô ấy được nghỉ phép mấy ngày. Đi câu cá, cậu có muốn tham gia không? Nói thật, lần cuối chúng ta đi câu cá cùng nhau cách đây lâu lắm rồi. Thêm một người cũng chẳng sao.”

Mưa ngoài trời, suốt một ngày dài tí tách, giờ đã dần ngớt. Ánh nắng như len qua từng tầng mây, chiếu xuống chiếc ấm trà trong suốt trên bàn, khiến nước trà ánh lên lấp lánh.

“Thêm một người á.”

“Đẹp mặt nhỉ!”

Bạch Thu cầm tấm thiệp trong tay, mỉm cười như thường lệ. “Cậu còn muốn trái ôm phải ấp à? Xí! Đúng là nằm mơ, đừng có mà mơ mộng hão huyền!”

Candy, bạn gái mới nhất của Trương Văn là một phát thanh viên. Bạch Thu giữ nguyên nụ cười trên môi, cô đã gặp Candy một hai lần trước đó. Tình cảm của hai người vẫn đang mặn nồng dù đã nửa năm trôi qua.

Nghĩ lại, cô và bạn trai cũ đã chia tay được một năm. Khoảng thời gian không có ai bên cạnh, đôi lúc cũng cảm thấy hơi cô đơn.

“Ôi trời, cậu nhìn lại mình kìa, chậc chậc.”

Trương Văn nhìn cô, vừa nói vừa vuốt cằm, ánh mắt đánh giá. “Để tôi đặt vé luôn cho, cậu định đi ngày nào?”

“Thôi khỏi. Tôi tự đặt.”

Bạch Thu lắc đầu, bình thản nhấp một ngụm trà. “Tôi không đi cùng các người. Tôi đi nhanh về nhanh, xem xong triển lãm còn phải qua Vân Nam nữa.”

“Được thôi.” Anh nhún vai.

“Hôm nay gặp cô Trần thế nào?”

Uống thêm một ly trà, cuối cùng Trương Văn cũng hỏi đến chuyện chính. Dù sao, anh ta cũng là một trong những cổ đông của công ty.

“Hôm nay thu về tám mươi tám vạn, cô Trần đã mua chiếc Kim Giáp Đại Phúc và cả Tứ Quý Như Ý nữa.”

Nhắc đến công việc thuận lợi, Bạch Thu thu lại tâm trạng, nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Chợt nhớ ra điều gì, cô mỉm cười, giọng hạ thấp. “À, hôm nay tôi còn gặp cả Trần Kính đấy. Anh ta vừa hay có ở nhà.”

Nếu không phải nhờ có Trần Kính, không biết cô Trần còn để cô đứng chờ thêm không biết bao lâu.

“Thật à?”

Bạch Thu từng thảo luận chuyện này với Trương Văn, nên anh lập tức tỏ ra hứng thú. “Thật là Trần Kính? Sao cậu không chụp chung tấm ảnh?”

“Ôi trời, chụp cái gì mà chụp, không bị đuổi ra khỏi nhà là may rồi.”

“Trần Kính là người thế nào?”

“Ừm… rất nghiêm túc.”

Rất đẹp trai.

Bạch Thu hơi nghiêng đầu, cố nhớ lại. Sau một thoáng suy nghĩ, cô bật cười, nói thêm: “Anh ta quản lý gia đình rất nghiêm khắc.”

Mà một người điều hành gia đình như vậy, chắc chắn cũng rất nghiêm trong việc điều hành công ty. Thú thực, cô sợ nhất kiểu người giống anh ta.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Trương Văn bật cười, rõ ràng cảm thấy tiếc nuối khi cô không tận dụng cơ hội hiếm hoi để tiếp cận một nhân vật lớn như Trần Kính.

Ở thành phố Thượng Hải, nơi mà người giàu có đông như sao trời, Trần Kính vẫn thuộc hàng mười mấy ngôi sao sáng nhất.

Gia đình họ Trương tuy cũng thuộc dạng khá giả, nhưng để chen vào top ba tầng lớp thượng lưu ở Thượng Hải, e là còn xa.

Nếu Trương Văn có mặt hôm nay, có lẽ anh ta sẽ muốn nhân cơ hội này bàn chút chuyện hợp tác, nhưng vấn đề là ngay cả anh ta cũng chưa chắc đã được Trần Kính tiếp đón.

“Còn biết nói gì nữa?”

Bạch Thu nhớ lại dáng vẻ của Trần Kính, nét mặt trầm tĩnh và cặp chân mày hơi nhíu của anh ta lại hiện lên trong đầu cô. Cô khẽ lắc đầu.

“Thật ra, anh ta cũng rất dễ gần.”

Đột nhiên cô nhớ ra điều gì, nhìn người đàn ông đối diện.

“À đúng rồi, hôm trước cậu nói muốn ăn miến dong quê nhà. Tôi bảo mẹ gửi lên mấy ngày trước rồi. Xem lúc nào rảnh,” cô nhấp thêm một ngụm trà rồi nói tiếp: “Qua chỗ tôi, tôi nấu cho mà ăn?”