Mất Kiểm Soát

Chương 8: Mượn tiền

Cô từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại Đồng Trấn, không ngờ lại quay về nhanh như vậy. Không phải với hào quang rực rỡ, mà chỉ là trong tình cảnh bết bát và chật vật.

Con đường quanh núi dốc đứng, mỗi khúc cua xe rung lắc dữ dội khiến hành khách lảo đảo, nghiêng ngả. Chỉ có Lâm Thanh Hòa ngồi ở hàng ghế cuối, khoanh tay ngủ như thể không có gì xảy ra.

Hướng Gia nghi ngờ rằng vì chân anh đủ dài và thân dưới đủ vững nên mới có thể giữ được thăng bằng trong tình trạng xe như thế này.

Chuyến xe kéo dài hai mươi phút, và Lâm Thanh Hòa cũng ngủ đúng hai mươi phút.

Khi đến bệnh viện huyện, mưa đã ngừng. Hướng Gia và Lâm Thanh Hòa một trước một sau bước xuống xe. Lúc này, cơn đau của cô đã giảm, không còn cần phải dựa vào anh nữa.

Lâm Thanh Hòa nhét một tay vào túi quần, tay kia xách ô, vừa đi vừa nhắn tin.

Anh cao ráo, chân dài, nhưng bước chân không nhanh, duy trì khoảng cách hai mét với Hướng Gia.

Đến lối vào, anh dừng lại, hạ chiếc điện thoại đời cũ xuống, rồi nói: “Không cần lấy số, lên thẳng phòng khám ở tầng hai. A Ô đưa khách xong sẽ đến tìm cô. Có gì thì gọi cho cô ấy.”

“Anh chưa thể đi được.” Hướng Gia nhìn chiếc điện thoại đã lỗi thời vài năm của anh, lấy hết can đảm nói thẳng ra yêu cầu của mình: “Tối qua điện thoại của tôi rơi xuống sông rồi.”

Lâm Thanh Hòa dừng bước, từ từ quay đầu lại. Từ dưới mũ trùm, đôi mắt đen thâm trầm, lạnh lùng và có phần uể oải của anh nhìn thẳng vào cô, như thể đang định hỏi “cô muốn gì nữa đây?”.

“Bây giờ tôi chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng. Nếu không quẹt thẻ được, tôi thậm chí không đủ tiền khám bệnh.”

Hướng Gia ngập ngừng, cuối cùng không nhắc đến chuyện năm trăm tệ: “Tôi cần anh cho tôi mượn chút tiền để tôi tiêm giảm đau trước. Nếu anh không yên tâm, tôi có thể để lại chứng minh nhân dân cho anh, hoặc tôi có thể cầm chiếc đồng hồ này làm tin.”

Cô nói rồi đưa tay gỡ chiếc đồng hồ đeo tay xuống, đó là một chiếc đồng hồ đính kim cương của Cartier.

“Đây là đồng hồ Cartier.”

Chiếc đồng hồ này ở bất kỳ cửa hàng đồ cũ nào trên thị trường cũng có thể bán được vài chục nghìn tệ.

Lâm Thanh Hòa nhìn cô vài giây, bàn tay dài và thon gọn chìa ra trước mặt cô.

“Chứng minh nhân dân.” Anh liếc qua chiếc đồng hồ, nhàn nhạt nói:

“Còn chiếc đồng hồ của cô, bên phố đi bộ cạnh đây, một trăm tệ mua được năm cái.”

Người này hoàn toàn không có khái niệm gì về đồ xa xỉ sao? Nghèo đúng là có lý do.

Hướng Gia đẩy chiếc đồng hồ đính kim cương trị giá gần một trăm nghìn tệ về lại cổ tay, lấy từ túi ra chứng minh nhân dân rồi đưa cho Lâm Thanh Hòa: “Như thế được chưa?”

Lâm Thanh Hòa nhận lấy, lật sang mặt trước. Trong ảnh, Hướng Gia trông vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, khuôn mặt rất ngoan hiền.

Người Thượng Hải, hơn anh hai tháng tuổi. Lâm Thanh Hòa không biểu lộ cảm xúc gì, nhét chứng minh nhân dân của cô vào túi quần, bước dài vào bệnh viện: “Trả tiền xong tôi sẽ đưa hóa đơn cho cô.”

Kết quả chẩn đoán đúng như dự đoán của Hướng Gia, cô bị viêm dạ dày ruột cấp tính và cần truyền dịch.

Lâm Thanh Hòa cầm hóa đơn đi nộp tiền, còn Hướng Gia thì ngồi trong phòng truyền dịch, dựa vào chiếc ghế sắt đơn sơ, nghe tiếng trẻ con ở giường bên cạnh gào khóc chói tai.

Lâm Thanh Hòa mãi vẫn chưa quay lại. Hướng Gia bắt đầu nghi ngờ liệu anh có cầm chứng minh nhân dân của cô đi vay nợ ở đâu không.

Những giọt thuốc nhỏ chầm chậm qua ống truyền dịch, thời gian không có điện thoại trôi qua thật lâu.

Phòng truyền dịch không đông người, đa phần là người già. Sau lưng cô là một bà cụ đang bế một cậu bé, phía trước là một cặp vợ chồng lớn tuổi đang dựa vào nhau.

Tình trạng già hóa dân số ở thị trấn rất nghiêm trọng, ngoài những đứa trẻ bị bỏ lại thì chỉ còn người già. Mười mấy năm trước đã thế, giờ còn trầm trọng hơn.

Chiếc đồng hồ trên tay cô chỉ 9:30 sáng. Bà cụ phía sau nghiêng người về phía cô, rụt rè đưa chiếc điện thoại lên và nói bằng tiếng địa phương: “Cô biết dùng điện thoại thông minh không? Làm sao để mở phim hoạt hình?”

Hướng Gia nhìn bà cụ. Gương mặt bà đầy vẻ cầu khẩn, nụ cười hiền lành để lộ những nếp nhăn sâu ở đuôi mắt. Bà lặp lại một lần nữa bằng thứ tiếng phổ thông vụng về.

“Bà muốn xem gì ạ?” Hướng Gia nhận lấy điện thoại, tìm mãi không thấy ứng dụng phát video, chỉ có một phần mềm xem video ngắn.

Cô kết nối với Wi-Fi miễn phí của bệnh viện, dịu dàng hỏi: “Cậu bé, cháu muốn xem phim hoạt hình gì? Nói tên cho chị biết được không?”

Cậu bé ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, có vẻ không hiểu.

Trong phần tìm kiếm của ứng dụng, video đứng đầu là “Tần Lãng phản hồi rằng Giản Ngư là đồ thần kinh”, tiếp theo là “Giản Ngư nửa đêm đăng bài chửi Tần Lãng”, và thứ ba là “Hình tượng Giản Ngư sụp đổ”.

Trái tim Hướng Gia thắt lại như bị bóp nghẹt, cảm giác buồn nôn trỗi dậy. Cô vội vàng bỏ qua đống thông tin hỗn loạn đó, tìm kênh thiếu nhi và mở chương trình Đội chó cứu hộ rồi đưa cho cậu bé.

Cậu bé thỏa mãn ôm điện thoại, tựa vào lòng bà cụ, không khóc nữa.

Hướng Gia kéo mũ áo khoác lên, cảm giác lạnh khi truyền dịch khiến cô rụt đôi tay lạnh giá vào trong áo.

Trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện một đôi chân thon dài và thẳng tắp. Cô hơi nghiêng đầu, để lộ đôi mắt từ dưới vành mũ.

Một cốc cháo nóng hổi và túi bánh bao được đặt vào lòng cô. Mùi hương thơm ngọt của cháo ùa vào mũi, khiến cô vô thức vươn tay đón lấy.

“Ăn trước rồi mới uống thuốc. Trên hộp thuốc có hướng dẫn liều lượng.” Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Thanh Hòa vang lên trên đầu cô.

Một túi thuốc rơi xuống chiếc ghế bên cạnh, kèm theo một tờ hóa đơn: “Ở đây có số điện thoại của A Ô. Có gì thì tìm cô ấy.”

“Cảm ơn.” Hướng Gia ôm lấy cốc cháo và túi bánh bao, cầm túi thuốc lên.

Điện thoại của Lâm Thanh Hòa đổ chuông. Anh nhìn màn hình nhưng không nghe máy, cũng không cúp.

Đầu ngón tay thon dài xoay chiếc điện thoại một vòng, sau đó hạ tay xuống, nói bằng giọng điệu hờ hững: “Chỗ này tuy hẻo lánh nhưng an ninh tốt. Mỗi thị trấn đều có đồn cảnh sát. Đừng tùy tiện tìm người mua thứ gì đó, cẩn thận bị bắt.”

Hướng Gia lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh.

Anh nói linh tinh cái gì vậy?

Lâm Thanh Hòa xoay người rời khỏi phòng truyền dịch, nhanh chóng khuất dạng.

Hướng Gia lấy ống hút từ túi ra, đâm mạnh vào cốc cháo nóng, uống một ngụm lớn. Vị cháo kê không đường lan tỏa trong miệng, ấm áp và thơm phức.

Đã hai ngày cô không ăn gì. Bụng trống rỗng, cốc cháo kê này đến thật đúng lúc. Uống hết cháo, dạ dày cô mới thấy dễ chịu hơn.

Trước đây, Hướng Gia tuyệt đối không bao giờ đυ.ng đến bữa sáng truyền thống như cháo kê hay bánh bao. Vì phải lên hình và giữ dáng, cô gần như không ăn những món có lượng tinh bột cao như vậy.

Cô xé một miếng bánh bao bỏ vào miệng, bên trong là nhân rau xanh. Lớp vỏ mềm mại, nhân rau tươi ngon, chiếc bánh này ngon hơn cô nghĩ, cô đã ăn hết toàn bộ.