Những bậc thang sắt của tàu hỏa vừa hẹp vừa cao, phía dưới là bóng tối hun hút của đường ray.
Hướng Gia nhìn về phía dãy núi xa xăm trong màn đêm, nơi đường viền núi giao nhau với bầu trời, kéo dài đến tận cuối chân trời đen kịt. Cô từ chối sự giúp đỡ của nữ tiếp viên, bước lên những bậc thang hẹp và dốc, cố gắng kéo vali nặng nề từ trên tàu xuống. Chiếc vali rơi xuống đất với tiếng vang nặng nề. Cô nói: “Không thể.”
Cúp máy, tắt điện thoại, Hướng Gia kéo vali đi về phía cổng ra ga.
Thành phố miền núi phía tây nam trong màn đêm yên tĩnh như tờ.
Những dãy núi cao sừng sững vươn tới tận mây, lác đác vài ngọn đèn đường hắt ánh sáng yếu ớt giữa sương mù vừa kịp hình thành. Trên bầu trời, dường như một cơn mưa lớn đang được nuôi dưỡng.
Chiếc xe năm chỗ cũ kỹ màu xám bạc len lỏi qua con đường ngoằn ngoèo trên sườn núi. Người cầm lái là một cô gái dân tộc Miêu tên A Ô, tóc cô được tết thành hai bím đen nhánh, trên tai đeo đôi khuyên bạc hình cánh bướm.
“Cô tên gì? Tôi nên gọi cô thế nào?” A Ô hỏi.
“Hướng trong hướng lên trên, Gia trong Gia Khánh. Tên tôi là Hướng Gia.” Cô trả lời, ánh mắt dõi theo cảnh núi non và những vách đá bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe chạy khoảng hai mươi phút, đến huyện Lật. Thành phố này từng có một thời phồn hoa, nay những cao ốc hiện đại chỉ còn lại vỏ bọc nhạt nhòa. Khi xe đi sâu vào con phố vắng, Hướng Gia mới nhận ra đằng sau ánh đèn lung linh là những tòa nhà dang dở, cô độc đứng đó trong bóng tối, lớn lao mà hoang tàn.
A Ô vừa lái xe vừa nói, giọng không giấu được sự tự hào: “Phong cảnh tự nhiên ở đây không hề thua kém thị trấn cổ Đại Doanh đâu. Đây còn là nơi giao nhau của ba tỉnh, giữa trung tâm có dòng sông Lật nổi tiếng. Ban đầu, chính quyền định phát triển du lịch ở đây, xây rất nhiều tòa nhà. Nhưng sau đó xảy ra vài sự cố, thị trấn cổ Đại Doanh bên cạnh lại được các ngôi sao quảng bá, thế là mọi người đều đổ xô đến đó. Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, nơi này sẽ phát triển, cũng sẽ sầm uất như Đại Doanh.”
Chiếc xe chao đảo khi A Ô đổi số, bánh xe nghiêng ngả trên con đường tối, phóng về phía bóng đêm hun hút.
Cuối con phố, ánh sáng từ một cột đèn đường cao lớn chiếu xuống. Hướng Gia liếc đồng hồ, kim giờ chỉ mười giờ đêm.
Xe tiếp tục chạy thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng đến thị trấn Đồng. Lúc này, không một cửa tiệm nào còn mở cửa.
Nhà trọ của A Ô nằm ven sông. Muốn đến nơi, phải men theo con đường đá xanh dài hun hút. Hướng Gia theo sau A Ô, bước chậm rãi trên con đường nhỏ này. Con đường vẫn không có gì thay đổi, vẫn dốc đứng và khúc khuỷu như cách đây mười năm.
Khi đi được nửa đường, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa phùn lất phất trong màn đêm yên tĩnh của thị trấn miền núi, đôi khi có tiếng chó sủa từ xa vọng lại.
Mùa mưa dầm khiến những phiến đá xanh trên đường mọc đầy rêu trơn trượt, nước mưa càng làm chúng thêm ẩm ướt. Hướng Gia đi thật chậm, ánh mắt dõi theo bóng dáng A Ô phía trước, cái bóng đổ dài rồi ngắn, cứ thay đổi theo ánh sáng yếu ớt.
“Trong ngõ nhỏ này có một ngôi nhà cổ hơn bốn trăm năm tuổi. Người quen dẫn vào thì không mất vé. Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi xem.” A Ô vừa đi vừa giới thiệu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Hướng Gia cúi thấp đầu, kéo sụp vành mũ, chầm chậm bước tới. Khi rẽ qua góc tường dốc đứng, tiếng đàn guitar vọng lại từ xa. Đó là một khúc dân ca chậm rãi, vang lên mơ hồ giữa màn mưa mỏng.
“Đây là quán bar duy nhất trong thị trấn. Khách trọ ở nhà tôi qua đó sẽ được giảm giá 12%. Nếu có thời gian, cô nhất định phải ghé qua.” A Ô giới thiệu dồn dập, giọng nói đầy chân thành.
Cuối con ngõ hẹp lát đá xanh, một khung cảnh sông nước hiện ra, chia đôi trời đất. Hai bên bờ sông, những ngôi nhà mái ngói xanh, tường xám đứng trầm mặc đối diện nhau.
Phía bên trái, cạnh một căn nhà nhỏ, treo lơ lửng một tấm biển gỗ cũ kỹ, đã bạc màu theo thời gian. Trên đó là hai chữ viết tay: “Quán Bar.”
Tấm biển sơn loang lổ, quấn quanh là dây đèn màu rẻ tiền nhấp nháy, ánh sáng nhợt nhạt tỏa ra cảm giác không lành mạnh. Cửa chính nằm sâu trong con ngõ ngắn và hẹp, hé mở một nửa, ánh sáng bên trong mờ tối.
Qua cánh cửa, Hướng Gia thoáng thấy trên sân khấu, một chàng trai cao ráo đang ngồi, đôi chân dài duỗi thẳng phía trước. Anh cúi đầu ôm cây guitar, dáng vẻ lười biếng, phong thái tùy ý mà phóng khoáng.
Hướng Gia không mấy hứng thú với kiểu quán bar như vậy, cô dời mắt nhìn sang nhà trọ của A Ô. “Buổi tối ở đây có ồn không? Tôi không thích môi trường quá ồn.”
“Nhạc tắt lúc mười giờ rưỡi, không làm phiền cô đâu, yên tâm nhé.” A Ô vừa trả lời vừa kéo vali của Hướng Gia bước vào nhà trọ.
Một bà lão gầy gò, dáng người nhỏ nhắn, từ trong sân nhanh nhẹn chạy tới, nắm lấy cánh tay Hướng Gia, giọng nói thân thiết vang lên: “Con yêu của ta.”
Hướng Gia giật mình, còn chưa kịp phản ứng, A Ô đã nhanh chóng kéo bà lão qua một bên, vừa đẩy bà vừa nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, bà nhận nhầm người rồi. Mau đi ngủ đi, không cháu sẽ giận đấy!”
Sân nhà trọ không lớn, trong góc tường mọc một cây hoa giấy to, những cành hoa leo kín từ tầng một lên tận mái nhà tầng hai. Sắc hoa rực rỡ nổi bật trong màn đêm, một vài cánh hoa rụng xuống, nằm rải rác trên nền đá xanh ướt mưa.
Sau khi đưa bà lão vào phòng ở tầng một và đóng cửa lại, A Ô quay lại, xách vali của Hướng Gia rồi bước lên cầu thang gỗ. Tiếng kẽo kẹt phát ra theo từng bước chân nặng nề của cô trên chiếc cầu thang cũ kỹ.
Cô bước một mạch lên tầng hai mới dừng lại thở, mỉm cười nói: “Đó là bà nội tôi, năm nay bảy mươi tuổi rồi. Trí nhớ của bà không còn tốt lắm, thỉnh thoảng hay nhận nhầm người. Khi nãy bà tưởng cô là tôi.”
Hướng Gia vịn tay vào lan can gỗ chạm trổ hình rồng tinh xảo, bước chậm rãi lên cầu thang. Trên cầu thang treo đầy các món đồ thêu của người Miêu, đường nét tinh tế, tay nghề thuộc loại thượng phẩm. Căn nhà nhỏ thoạt nhìn bên ngoài có vẻ đơn sơ, nhưng nội thất bên trong lại được trang trí tỉ mỉ và sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi hương hoa.
“Cô đưa tôi chứng minh thư để đăng ký nhé, ở đây cần kết nối mạng. Đây là phòng của cô, mật khẩu wifi dán ở mặt sau cánh cửa. Chúng tôi có nước nóng phục vụ cả ngày, bữa sáng miễn phí. Thực đơn cho bữa trưa, tối và ăn khuya đều có trong ngăn kéo tủ đầu giường. Quét mã để thêm WeChat của tôi rồi đặt món qua đó.”
Hướng Gia lấy chứng minh thư từ túi xách đưa cho A Ô, sau đó xách vali bước vào phòng.
“Cô lớn tuổi hơn tôi à? Không nhìn ra luôn đấy, trông cô giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp vậy.” Vừa chép thông tin từ chứng minh thư của Hướng Gia, A Ô vừa nói: “Nếu cần hướng dẫn tham quan, cứ nhắn WeChat hoặc tìm tôi dưới tầng một. Phần lớn các điểm tham quan ở đây tôi đều có thể giúp cô lấy vé giảm giá.”
Căn phòng lát sàn gỗ, được thiết kế theo phong cách nguyên bản với nội thất bằng gỗ tự nhiên. Phía bên giáp sông có một khung cửa sổ lớn bằng gỗ, lắp kính trong suốt. Qua khung cửa, có thể nhìn thấy mờ mờ những chiếc bàn vuông và ghế mây bên ngoài ban công. Tiếng đàn guitar từ căn nhà kế bên lặng lẽ lọt vào, chứng tỏ khả năng cách âm của phòng chỉ ở mức trung bình.
“Chứng minh thư của cô đây.” A Ô trả lại giấy tờ cho Hướng Gia, trên tay ôm cuốn sổ đăng ký, nhẹ nhàng nói: “Tôi ở dưới tầng một. Có việc gì thì gọi tôi hoặc nhắn tin. Cô nghỉ ngơi sớm nhé.”
Hướng Gia gật đầu, nhận lại chứng minh thư rồi cất vào ba lô. Sau đó, cô khép cửa lại, tháo mũ và khẩu trang, tắt đèn trong phòng rồi mở cửa bước ra ban công.
Trước mắt cô, mặt sông rộng lớn trải dài, những dãy núi xa xăm hiện ra mờ ảo trong màn mưa.
Những ngọn núi trùng điệp nối tiếp nhau, tầng tầng lớp lớp kéo dài đến tận chân trời, nơi đường viền của núi hòa vào bầu trời. Một tia sáng lấp lánh chiếu xuống mặt sông, hòa quyện cùng tiếng nước chảy xiết và âm thanh lất phất của cơn mưa nhỏ. Thế giới bỗng trở nên rộng lớn và bao la đến lạ kỳ.