Người Thật Thà Cũng Có Thể Trở Thành Vạn Người Mê Trong Thế Giới Kỳ Bí Sao

Chương 11

Sở Tiêu không phản ứng, Kỳ Nhất Niệm chậc một tiếng, cảm thấy chẳng thú vị gì.

Bỗng nhiên, đám đông phía trước trở nên xôn xao, Trương Thải đang hôn mê bỗng co giật dữ dội, thậm chí toàn thân vặn vẹo theo một tư thế kỳ dị.

Những học sinh xung quanh hoảng sợ hét lên, có người liên tưởng ngay đến xác sống nên không dám lại gần. Một giáo viên từng chứng kiến người bị động kinh lập tức chạy tới giữ chặt tay Trương Thải:

“Mau lại giúp một tay, đừng để cô ấy cắn vào lưỡi!”

Kỳ Nhất Niệm nghe động tĩnh nhưng không nhìn sang, nụ cười trên mặt đã nhạt đi:

“Cô ấy có dấu hiệu bị ô nhiễm rồi.”

Sở Tiêu cúi mắt:

“Thật đáng tiếc, cô ấy đã chống chọi được lâu như vậy.”

Xác sống này là một con phi cương, cấp độ không hề thấp. Con người bị phi cương tấn công sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm, trở thành loại hành cương cấp thấp nhất.

Nhưng Trương Thải sau khi bị cắn vẫn giữ nguyên hình dáng con người cho đến tận bây giờ, bọn họ cứ nghĩ rằng cô ấy đã vượt qua được.

Kỳ Nhất Niệm nắm chặt một ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay:

“Tôi tiễn cô ấy một đoạn đường.”

Sở Tiêu bị thương, chân lại bất tiện, việc dọn dẹp chỉ có thể giao cho hắn.

Những người bị ô nhiễm bởi quỷ vật, hoặc là đau đớn phát điên, hoặc sẽ biến thành quái vật, mà lúc này, họ không còn được xem là con người nữa, thậm chí còn có thể tấn công những người xung quanh.

Vậy nên, bài học đầu tiên của người thức tỉnh chính làbất kể là người thức tỉnh hay người bình thường, một khi xác định bị ô nhiễm, phải lập tức tiêu diệt.

Trước đây còn phải giữ bí mật, nhưng giờ ngay cả trường trung học cũng có quỷ vật, những nơi khác chỉ có thể còn nhiều hơn. Vấn đề có giữ bí mật hay không đã không còn quan trọng nữa.

Kỳ Nhất Niệm chậm rãi bước tới, nhưng không vội ra tay ngay.

Trương Thải vẫn chưa bị ô nhiễm hoàn toàn.

Trước khi hoàn toàn biến thành quái vật, cô vẫn là Trương Thải, vẫn là một học sinh bình thường của trường Tam Trung, vẫn là một con người.

Có thể cô có ý chí phi thường, có thể cô có thiên phú thức tỉnh giúp chống lại ô nhiễm từ phi cương.

Xác suất này rất nhỏ, bởi một khi đã có dấu hiệu bị ô nhiễm, con người gần như chắc chắn sẽ bị đồng hóa thành quái vật.

Nhưng khi Trương Thải vẫn còn là con người, Kỳ Nhất Niệm sẽ không ra tay.

Hắn đứng yên lặng giữa đám đông, như một thanh kiếm chờ được tuốt khỏi vỏ, giấu đi ánh lửa có thể đoạt mạng bạn học trong lòng bàn tay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Kỳ Nhất Niệm nhìn thấy Lạc Thạch Chân.

Các học sinh khác bị bộ dạng của Trương Thải làm cho sợ hãi, nhất là chỗ vết cắn trên cổ cô, những đường gân đen gồ lên, uốn éo trên cơ thể như thể chúng là sinh vật sống.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cảnh tượng ấy chẳng khác gì một bộ phim kinh dị.

Bọn họ sợ hãi lùi xa, ngay cả giáo viên cũng tái mét mặt mày, chỉ có thể cắn răng giữ chặt Trương Thải.

Nhưng Lạc Thạch Chân lại chạy đến giúp, cậu dùng chân đè lên chân Trương Thải, rồi đưa tay giữ lấy cằm cô ấy để tránh cho cô tự cắn vào lưỡi.

Kỳ Nhất Niệm nghĩ, Lạc Thạch Chân đúng là một kẻ hoàn toàn trái ngược với Sở Tiêu.

Sở Tiêu lạnh lùng, làm việc gì cũng cân nhắc lợi hại, có kế hoạch, có tính toán.

Còn Lạc Thạch Chân thì lương thiện, chân thành, chẳng biết thế nào là tránh nặng tìm nhẹ, ngốc nghếch đến đáng yêu.

Hai người này, làm sao lại trở thành bạn thân của nhau được nhỉ?

Lạc Thạch Chân thật ra cũng không hiểu vì sao mình không thấy sợ. Lẽ ra cậu nên sợ, nhưng cậu lại không hề.

Như thể trong lòng có một giọng nói đang bảo với cậu rằngKhông có gì đáng sợ cả.

Hơn nữa, cậu còn rất đói.

Trong bầu không khí căng thẳng này, Lạc Thạch Chân chợt cảm thấy có chút xấu hổ.

Bạn học đang như vậy, mà cậu chỉ lo nghĩ đến chuyện ăn uống.

Nhưng thật sự rất đói.

Thơm quá, xác sống bị thiêu có mùi thơm đến vậy sao?

Lạc Thạch Chân đang chăm chú giữ chặt Trương Thải thì cơn đói càng lúc càng không chịu nổi. Cậu như bị ma xui quỷ khiến, bàn tay đặt trên cằm Trương Thải bỗng trượt xuống, áp lên miệng vết thương của cô ấy.

Những sợi tơ đen gần như vô hình từ mạch đen trên vết thương uốn lượn, chầm chậm chảy ra, len vào lòng bàn tay Lạc Thạch Chân.

Không còn đói nữa, giống như vừa ăn một đĩa rau xào nhỏ vậy.

Lạc Thạch Chân vừa bừng tỉnh khỏi cơn đói vừa tạm thời được lấp đầy, thì bàn tay đột nhiên bị Kỳ Nhất Niệm nắm lấy.

Hắn mở bàn tay cậu ra quan sát.

Lạc Thạch Chân ngơ ngác nhìn Kỳ Nhất Niệm.

Kỳ Nhất Niệm còn có một điểm nổi tiếng khác ở Tam Trunghắn mắc chứng ưa sạch sẽ, y như nhân vật chính trong phim truyền hình.

Không chỉ đi đâu cũng đeo găng tay, mà còn chưa bao giờ chạm vào ai.

Vậy mà lúc này, hắn lại nắm chặt tay Lạc Thạch Chân, thậm chí không hề mang găng.

Nhưng Lạc Thạch Chân không có tâm trí để nghĩ về điều đó. Cậu hất tay hắn ra:

“Cậu làm gì vậy? Tôi đang giúp một tay đấy!”

Nói rồi, cậu vội vàng đặt tay trở lại giữ chặt Trương Thải.

Nhưng Trương Thải đột nhiên không co giật nữa, những đường gân đen khổng lồ gồ lên trên mặt và cổ cô cũng biến mất, cơ thể vốn đang vặn vẹo của cô dần trở nên thư giãn, còn đôi mắt vốn đã bắt đầu chuyển trắng lại khôi phục thành màu nâu sẫm.

“Đau… đau quá…”

Cô dần lấy lại ý thức, yếu ớt kêu đau, mơ màng mở mắt, nhìn thấy giáo viên liền gọi:

"Cô ơi, đau quá..."

"Được rồi, được rồi, đã gọi 120 rồi, xe cứu thương sắp đến, cũng có người chạy đi gọi phòng y tế rồi. Trương Thải, cố chịu một chút, đừng ngủ vội!"

Cô giáo toàn thân run rẩy, bản thân cũng từng xem phim xác sống, lúc nãy thực sự nghĩ rằng Trương Thải đã biến đổi.

Chính cô cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà dám chạm vào Trương Thải trong tình huống này.

May quá, may quá... Trương Thải vẫn có thể kêu đau, chắc là không phải xác sống.

Cô giáo ra sức trấn an Trương Thải. Lạc Thạch Chân thấy cô ấy không còn co giật nữa, liền buông tay, đứng dậy, căng thẳng quan sát bên cạnh.

Nếu Trương Thải lại lên cơn, cậu có thể lập tức lao tới khống chế cô.

Tập trung hoàn toàn vào Trương Thải, cậu không hề nhận ra rằng Kỳ Nhất Niệm đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt lộ ra một biểu cảm rất kỳ lạ.

Hắn nhìn chăm chú vào Lạc Thạch Chân, thấy cậu vẫn nhảy nhót khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, trông như có thể đá bay cả chục con phi cương, không nhịn được mà đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Một người không thể nào hấp thụ cương khí mà vẫn có thể bình thản như vậy.

Trừ khi… người đó là một thức tỉnh giả, hơn nữa còn sở hữu loại năng lực hiếm có và quý giá nhất.

Kỳ Nhất Niệm vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm vào Lạc Thạch Chân, cứ như muốn xuyên thấu cậu, lẩm bẩm:

"Thanh tẩy..."