Vô Hạn: Người Yêu Tra Nam Của Quỷ Dị

Quyển 1 - Chương 2: Chung cư Vĩnh Ninh - Người yêu

Dù sao Dung Niệm cũng xem qua một số tác phẩm điện ảnh.

Não động mở rộng ra một chút: Chẳng lẽ anh đã bước vào một phó bản vô hạn lưu nào đó, cần phải tìm ra hung thủ gϊếŧ Chu Tô Sinh trong điều kiện đảm bảo an toàn cho bản thân, mới có thể trở về thế giới ban đầu của mình.

“Anh yêu, chào buổi sáng.” Bên ngoài phòng khách truyền đến một giọng nói.

Giọng nói này cũng đã vang lên vài lần trên đường Dung Niệm suy nghĩ.

Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi giống như gió thoảng suối mát vào sáng sớm mùa xuân, ôn nhu chữa lành, nhưng lại vô cùng xa lạ.

Dung Niệm liếc nhìn chiếc giường lớn 8 mét.

Anh yêu, quan hệ tình nhân?

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài.

Người thanh niên tuấn tú đứng ở cửa, dáng người cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi vàng nhạt dệt kim, tóc buông xõa, mang dáng vẻ ấm áp của người ở nhà.

Nhìn qua có vẻ như là giảng viên đại học hay gì đó, cũng có thể là bác sĩ thú y.

Cậu ta nhìn Dung Niệm, trong ánh mắt ôn nhu mang theo một tia mệt mỏi, nụ cười tràn đầy yêu thương, tựa như chứa đựng vô vàn thâm tình.

“Ăn sáng thôi, sao anh còn chưa ra?”

Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống như đang nói chuyện với trẻ con, lộ ra một tia cưng chiều thân mật.

Cậu ta nhìn Dung Niệm không hề có chút kinh ngạc hay xa lạ nào, cứ như trong mắt cậu Dung Niệm chính là Chu Tô Sinh vậy.

Tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.

Thở dài, Dung Niệm đáp lại một cách uể oải: “Ra ngay đây.”

Bước ra khỏi phòng.

Bàn ăn hình vuông, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho hai người ngồi đối diện.

Lúc này trên bàn đã bày đầy thức ăn, sắc hương vị đều đủ cả, vừa bổ dưỡng lại vừa ngon miệng.

Dung Niệm vừa mới tan làm, trong ấn tượng anh cả ngày bận rộn, căn bản không ăn gì, đã sớm đói đến mức không chịu nổi.

Anh ngồi xuống, cầm lấy một chiếc bánh mì cuộn cắn một miếng.

Dù sao chữ máu cũng nói Chu Tô Sinh phải ba ngày sau mới chết, vẫn còn thời gian thu thập thông tin, từ từ suy nghĩ cách phá giải tình huống này.

Nghĩ vậy, anh vừa ăn vừa nghe người thanh niên đối diện nói: “Dự báo thời tiết nói hôm nay có thể có mưa tuyết, anh lái xe cẩn thận trên đường...”

Dung Niệm đột nhiên nắm chặt chiếc nĩa trong tay.

Giọng nói của cậu ta đột nhiên im bặt, vẻ mặt dịu dàng ban nãy lập tức thay đổi.

Chiếc ghế cọ xát trên sàn nhà phát ra tiếng động chói tai.

Dung Niệm ngã lăn trên đất cả ghế lẫn người, không thể kiểm soát mà run rẩy, trước khi chết, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là ánh mắt hoảng sợ tột độ, bi thống và tuyệt vọng của cậu ta khi nhìn mình.

...